TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 539

"Hắn sẽ quẳng mình vào nhà giam, mình nguy mất"
Nàng nhìn quanh hốt hoảng, vừa khóc vừa nói:
- Nó chỉ là một đứa con nít mới tám tháng. Nó xinh xắn như một thiên thần.
Nó cũng hệt như những đứa nhỏ của các ông đang ngủ trong nôi lúc này,
bên mẹ chúng... Thế mà con tôi, bọn chúng sẽ mang đi xa, xa tắp... Nó sẽ
không bao giờ gặp lại mẹ. Nó sẽ...
Nàng khóc nức nở, không nói được nữa. Tiếng cười lắng dần trên những
khuôn mặt hí hởn của bọn lính và tuần canh. Rồi chúng đưa mắt nhìn nhau
lúng túng.
Một tên lính già, mặt chi chít vết sẹo nói:
- Quỷ thật, sao cái con điếm này yêu quý con nó đến thế... Có khối con mụ
vứt con ra đường...
Viên đại úy gầm
lên:
- Câm đi!
Hắn sừng sững trước mặt người thiếu phụ. Bằng một giọng bình tĩnh đáng
sợ, hắn nói:
- Vậy, không những mày là một con điếm không có lấy mảnh áo che thân,
lại mang án phạt roi, mày còn dám đến đây nói thánh tướng, làm điệu bộ
này nọ, và đòi đội tuần tra đi, coi như một chuyện hoàn toàn tự nhiên. Thế
bà hầu tước, bà có cái gì để trao đổi nào?
Nàng nhìn hắn thành khẩn:
- Có tấm thân tôi đây.
Tên khổng lồ lim dim và hơi giật mình đi tới. Hắn quyết định đột ngột:
- Lại đây.
Và hắn đẩy nàng sang phòng bên cạnh. Hắn làu nhàu:
- Đúng thật mày định nói gì?
Angiêlic nghẹn ngào nhưng không nao núng.
- Tôi muốn nói rằng tôi sẽ làm bất cứ điều gì ông muốn.
Một nỗi sợ hãi điên cuồng bóp nghẹt tim nàng: tính mạng của Phơlôrimông
và Canto đang phụ thuộc lòng ham muốn của tên thú vật này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.