TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 553

tôi có thể nói tên cho bất cứ ai muốn biêt chuyện.
Phu nhân Xoaxông xinh đẹp, mà cá tính người miền Nam sôi nổi lấn át cả
phong cách lịch sự thông thường liền rít lên:
- A! Đồ lợn cái!
Bà nhìn chòng chọc Angiêlic, cố nhận ra cái mặt nàng, nhưng người thiếu
phụ cụp mắt xuống, yên trí rằng trong tình trạng thảm hại của mình hiện
nay không ai dám mơ tưởng đến chuyện xác nhận nàng chính là bà Perắc
lộng lẫy trước kia.
Nữ công tước Xoaxông điên người nói:
- Thôi đủ rồi!
Và bà bước vội vào trong xe:
- Mày đáng ăn đòn đấy. Tao bảo cho mà biết, không ai được đem ta ra làm
trò cười đâu.
Angiêlic lẩm bẩm, vừa bước theo xe.
- Đức vua cũng không muốn làm trò cười cho thiên hạ đâu.
Bà phu nhân cao quý mặt đỏ dừ nói với vẻ kích động:
- Đức
Vua! Đức Vua!... Phải nghe một con ăn mày ngu ngốc nói đến Đức Vua!
Thật không thể chịu nổi! Vậy thì sao nào?.. Mày muốn gì?
- Tôi đã nói rồi thưa bà. Chút ít thôi, một sọt củi, quần áo ấm cho tôi, cho
hai thằng con nít của tôi và hai đứa nhỏ lên tám và lên mười, một ít thức ăn.
Bà Xoaxông, nghiến răng nhay nhay chiếc mùi soa viền đăng ten.
- Ôi, thật nhục nhã phải nghe người ta nói nặng với mình kiểu thế này.
Bà giục bọn đầy tớ.
- Các ngươi còn chờ đợi gì mà không đóng cửa xe lại?
Một tên người hầu làm theo lệnh của chủ đẩy Angiêlic ra nhưng nàng
không chịu thua, vẫn cứ áp lại gần xe:
- Tôi có thể đến trình diện ở dinh của bà, phố Xanh-Ônôrê được không?
Bà ta nói cộc lốc.
- Cứ đến và trình diện.
***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.