TÌNH XƯA SƯƠNG KHÓI - Trang 130

Giọng Mẫn Phi không chút âm sắc:
- Tôi nghĩ anh đã hiếu ý tôi rồi! Tôi rất mong Lam Yên được sung sướng và
hạnh phúc.
Lam Yên lặng người trước thái độ của Mẫn Phi. Chàng đã làm cho hai
người thật sự bối rối. Nàng những tưởng sẽ đối diện với sự quát tháo của
chàng. Nhưng Mẫn Phi vẫn hết sức đềm đạm.
- Tôi không phản đối, hai người yêu nhau thì hãy cưới nhau đi! Tôi không
phải là kẻ thích tranh giành chiếm đoạt mặc dù tôi có thể làm được đều đó.
- Anh Mẫn Phi, anh quá tốt!
Mẫn Phi nhếch mép:
- Anh đừng nói thế! Tôi chỉ đòi hỏi sự trọn vẹn thôi mà Lam Yên thì…
Lam Yên xúc động:
- Em vẫn yêu qúy anh. Mãi mãi anh là ngừơi anh tốt trong lòng em Mẫn
Phi cắt ngang:
- Tôi không thích điều đó! Ước muốn của tôi không bao giờ thành rồi. Biết
sao hơn!
Lam Yên vẫn thấy băn khoăn; - Anh không buồn tụi em chứ?
Chàng khoát tay:
- Thôi hai người hãy lo giữ lấy hạnh phúc của mình! Anh Đông Giao có tin
chắc là không bao giờ anh làm cho Lam Yên khổ?
Đông Giao khẳng khái đáp:
- Tôi chắc chắn!
Lam Yên yêu anh luôn mong được sống với anh thì tôi không có quyền gì
ngăn trở!
Đông Giao thật sự bàng hoàng. Chàng vẫn tửơng sẽ phải đấu tranh gây go
để bảo vệ tình yêu nhưng Mẫn Phi đã hy sinh cho chàng. Điều chàng không
ngờ. Mẫn Phi thật cao thựơng. Và trước sự cao thượng của Mẫn Phi, chàng
bỗng thấy ray rứt. Nếu chàng là Mẫn Phi thì chàng sẽ xử sự thế nào đây?
Nhìn Mẫn Phi điễm tĩnh thế kia có ai biết trong lòng Mẫn Phi dậy sóng?
Đông Giao rất hiểu nói sau của Mẫn Phi nhưng chàng lại rất vụng về khi
nói lời cảm thông. May sao Lam Yên đã lên tiếng:
- Cám ơn anh đã thông cảm cho tụi em, anh Mẫn Phi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.