Ông Thăng tiếp tục hỏi khi thấy không khí có vẻ trầm lặng:
- Mấy hôm nay, con có trò chuyện với chú Dân không ? Chú ấy thế nào ?
Lam Yên nhỏ nhẹ trả lời:
- Dạ chú cũng bình thường bác ạ.
Rồi giọng nàng ngậm ngùi hơn:
- Nhiều lúc con thương chú Dân quá . Chú ấy thật tội . Khi mê khi tỉnh
cuộc đời không còn như chún ta nữa!
Mắt bà Thăng ánh lên vẻ thích thú . Vô tình ông Thăng đã giúp bà vào
chuyện:
- Con thương chú Dân . Con đừng bao giờ để cho Mẫn Phi phải khổ như
chú Dân nghe Lam Yên.
Lam Yên ngơ ngác:
- Bác nói sao ạ ?
Bà Thăng nói thẳng rành rọt:
- Bác rất sợ Mẫn Phi rơi vào trường hợp của chú Dân . Mấy hôm nay nó cứ
như là kẻ mất hồn vậy, con có thấy không.
Lam Yên không nói gì . Bà Thăng quan sát nàng thật lâu như để đo lường
xem những lời của bà có tác dụng thế nào.
Bất ngờ Lam Yên buông lời nhận xét:
- Anh ấy rất có nghị lực.
- Đúng! Nhưng nếu tuyệt vọng chắc nó hóa điên mất.
Thấy nàng có vẻ tần ngần, bà Thăng đi thẳng vào đề không cần rào đón,
quanh co:
- Con đồng ý kết hôn với Mẫn Phi nghe . Bác sẽ tổ chức lễ cưới ngay.
- Vâng.
Tiếng vâng nàng thốt ra thật gọn khiến bà Thăng sững người và ông Thăng
cũng kinh ngạc tột độ . 2 người đưa mắt đăm đăm nhìn nàng . Bà Thăng
không chờ đợi một sự đồng ý nhanh chóng đến thế . Còn ông Thăng thì cứ
ngỡ nàng sẽ thoái thác như bao lần.
Đôi mắt bà Thăng ánh lên sự sung sướng . Để tay lên vai Lam Yên, bà nói
với vẻ hân hoan:
- Thật hả con ? Ôi bác mừng quá Lam Yên ạ.