- Hôm nay con mệt, để tính sau đi bác.
Nói xong nàng nhanh bước về phòng . Bất chợt ông Thăng hỏi:
- À quên hỏi nó còn Đông Giao thế nào ?
Bà Thăng cau mày ngó ông:
- Còn thế nào nữa, Lam Yên đã suy nghĩ kỹ trước khi quyết định . Anh
chẳng có gì phải lo cho Đông Giao.
Ông Thăng vẫn lo lắng:
- Anh thấy Lam Yên có vẻ buồn.
- Nó bao giờ cũng vậy.
Mặc dù bà Thăng nói thế nhưng ông Thăng vẫn chưa thật sự yên lòng . Nét
vui trên mặt ông biến mất trông ông như một quả bóng xì hơi.
Đông Giao chặn Lam Yên lại với vẻ mặt hầm hầm:
- Em nói đi, em đã đồng ý anh Mẫn Phi rồi, tháng sau đám cưới phải không
?
- Đúng.
Không ngờ nàng buông một tiếng nói lạnh lùng . Đông Giao lồng lộn như
con thú bị thương:
- Đồ lừa dối.
Lam Yên giận dữ:
- Anh nói ai ?
- Còn ai nữa . Tôi đã lầm!
Đông Giao nghiến răng nhìn nàng . Giọng chàng đầy sự Oán hận . Lam
Yên thoáng buồn trước thái độ của chàng.
- Anh hãy nghĩ đến việc anh đã làm, đừng trách người khác.
Mặt chàng nhăn nhó đến thảm hại:
- Tại sao em không chịu nghe lời anh phân giải . Em quá cố chấp!
- Vì tôi không thể chấp nhận những chuyện lố bịch.
Đông Giao không thể nào hiểu nổi Lam Yên, tại sao nàng lại tin những
chuyện đó chứ . Chàng muốn điên lên được vì Lam Yên.
- Chẳng có gì lố bịch cả, em hiểu chưa ?
Rồi chàng nắm chặt vai Lam Yên hùng hổ:
- Em là người có suy nghĩ, biết nhận xét, sao không phân biệt được những