TÌNH XƯA SƯƠNG KHÓI - Trang 39

- Qua bên ấy tiếp xúc với ai em cũng nhớ đến những bài anh dạy. Em mà
nói thành thạo là nhờ anh đấy.
- Không dám đâu.
Hạ Như bật cười:
- Không phải sao? Anh vẫn thường rầy em nghèo từ vựng. Em sẽ cố gắng
cho anh thấy. Nếu không có anh giúp đỡ chắc em sẽ khổ và lúng túng lắm.
Đông Giao khiêm tốn:
- Nhưng rồi một thời gian ngắn thôi, trình độ nói và viết của Hạ Như sẽ
vượt xa anh.
- Không dám đâu!
- Không phải sao? Hạ Như luôn luôn thực hành mà.
Hạ Như chớp mắt vẻ tinh nghịch:
- Lúc đó Hạ Như sẽ dạy anh nhé!
Đông Giao bồi hồi:
- Thật nghe! Anh rất mong điều đó. Anh chờ Hạ Như về dạy anh. Hứa
không?
Hạ Như thoáng bối rối:
- Nói thế chứ em đâu dám dạy anh, anh là thầy mà.
- Thầy vẫn phải học.
Không nghĩ ngợi, Hạ Như nói nhanh:
- Em chỉ sợ anh không còn thời gian để học nữa.
- Tại sao?
- Vì anh bận bịu.. gia đình!
Đông Giao nhìn nàng thật lâu:
- Hừm! Làm sao đoán anh bận chuyện gia đình. Không đúng đâu.
- Xí ! Một năm, hai năm, năm năm, mười năm nữa.. điều đó sẽ xảy ra
không phải sao?
Giọng chàng chùng xuống:
- Anh đâu biết việc đó có xảy ra không. Thôi chờ đến đó sẽ hay! Đừng lo
cho anh. Hãy lo cho Hạ Như kìa!
- Em có gì phải lo ?
Chàng nhướng mày lên ngắm nghía nàng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.