Lam Yên:
-Thật tình từ hôm đến đây làm đến nay . Tôi cứ ngỡ cô là con bác Thăng.
Giọng nàng rất ngây thơ:
-Em tưởng anh Đông Giao đã biết rồi nên em không giải thích.
Chàng phì cười:
-Cô không nói làm sao tôi biết.
-Tại anh không hỏi.
Đông Giao thấy Lam Yên đối đáp thật tinh nghịch và vô lý:
-Xì ! Ai hỏi kỳ . Mà tại sao tôi phải hỏi chứ? Chính cô phải nói ra thôi.
-Em tưởng bác Thăng đã nói cho anh biết rồi.
Chàng đáp bằng câu nói của Lam Yên:
-Tại tôi không hỏi.
Lam Yên liếc mắt nhìn Đông Giao . Nàng thôi không đùa nữa . Bổng dưng
Đông Giao hỏi thẳng nàng :
-Cô không phải là con bác Thăng . Vậy cô là ai ?
-Em là...
Lam Yên chưa nói dứt lời , Đông Giao vội chen vào cướp lời:
-Cô là Hạ Như !
Lam Yên ngó chàng , net mặt nàng trở nên nghiêm trang.
-Em đã bảo em không phải là Hạ Như, anh hỏi câu này bao nhiêu lần rồi.
Đông Giao như chìm trong cơn mơ:
-Em chính là Hạ Như mà . Nếu như em là con bác Thăng thì tôi còn mơ hồ
đằng này không phải , điều tôi quả quyết cô là Hạ Như.
Lam Yên hơi giận:
-Em không biết Hạ Như nào cả . Anh đừng nói như thế không đúng đâu .
Em sinh ra và lớn lên ở đây.
Đông Giao hơi dồn dập:
-Thế Ba Mẹ Lam Yên là ai ? ở đâu ?
Lam Yên đáp thật từ tốn:
-Ba mẹ em đều làm trong đồn điền của bác Thăng . Ba em làm quản lý.
Chàng hỏi giọng kém tế nhị :
-Ba cô đâu rồi ?