TÌNH XƯA SƯƠNG KHÓI - Trang 51

-Ba em mất nay đã 2 năm . Còn mẹ em mất khi vừa sinh ra em.
Giọng nàng rưng buồn khi nhắc đến điều đó. Đông Giao lặng thinh nhìn
nàng đăm đắm.
-Thành thật xin lỗi Lam Yên ! Lẽ ra tôi không nên nhắc đến chuyện buồn
của cô.
Lam Yên thở dài:
-Ồ có gì đâu anh, em đã quen rồi ! Hiện tại em chỉ còn gia đình bác Thăng
là thân thiết và bác ấy rất tốt, lo lắng cho em mọi thứ. Đó là nguồn an ủi
của em . Em gắn bó mình vào đồn điền này.
Lời khẳng định của Lam Yên khiến Đông Giao tỏ ra hoang mang. Nàng là
một người khác hoàn toàn . Nàng có gia đình đã sống gắn bó với gia đình
ông Thăng bao năm nay . Tại sao nàng giống Hạ Như mà không phải là Hạ
Như ?
Giọng Lam Yên vẫn đều đều tâm sự :
-Lúc ba em còn sống, em vừa đi học vừa phụ sổ sách với bạ Từ khi ba em
mất thì em nghỉ học , em làm mọi việc linh tinh đỡ đần bác gái.
-Tôi biết cô là một cô gái rất tốt và chu đáo, cô luôn nhiệt tình với công
việc. Nàng cười, đôi mắt lấp lánh:
-Em làm toàn những công việc không tên, không giờ giấc có khi còn tùy
hứng nữa.
Đông Giao tiếp lời:
-Nhưng toàn những việc có ích lợi.
Nàng bỗng nhìn Đông Giao:
-Bây giờ anh biết rõ vị trí của em trong nhà này rồi chứ? Đừng tưởng em là
con ông chủ đồn điền nữa nghe!
Đông Giao chống chế:
-Bảo đảm nhiều người cũng nhầm như tôi thôi!
Lam Yên thản nhiên bảo:
-Em có giống con bác Thăng đâu mà nhầm.
-Nói chung nhìn cách cư xử không có vẻ phân biệt của ông bà Thăng đối
với cô thì có ai nghĩ cô là người ngoài đâu.
Giọng Lam Yên thật nhỏ :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.