TÌNH XƯA SƯƠNG KHÓI - Trang 52

-Nhưng em vẫn luôn nghĩ đến điều đó.
-Như vậy cô là người tự trọng đầy mình.
-Nghĩ đến mình thì đúng hơn.
Đông Giao chợt hỏi:
-Thế bao giờ thì cô nghĩ đến người?
Nàng nghiêng đầu hỏi Đông Giao:
-Có nên nghĩ đến người không?
-Nên chứ . Đó là sự cần thiết của cuộc sống, nếu cô không nghĩ đến... một
người khác thì làm sao cô sống nỗi.
Đông Giao cố ý kéo dài 3 chữ mộ người khác . Lam Yên khẽ cười :
-Nói như anh thì tôi đã chết từ lâu rồi vì tôi có nghĩ đến ai đâu mà sống.
-Tôi không tin cô không có người để nghĩ đến. Cụ thể là cô vẫn luôn làm
việc vì người khác đấy.
Lam Yên lắc đầu:
-Làm vì người khác nhưng đâu có nghĩa là nghĩ đến...
Đông Giao vẫn quả quyết:
-Có nghĩ đến mới làm chứ!
Bỗng dưng Lam Yên hỏi:
-Thế anh có nghĩ đến người khác không?
-Có chứ.
-Ai?
-Nhiều lắm!
-Cụ thể một người.
Chàng yêu cầu:
-Cô nói trước đi !
-Anh nói trước đi ! Tôi không nói vì không... nghĩ ra.
-Còn tôi , thì... nghĩ ra nhưng không nói !
Hai người dằn co nhau. Lam Yên không ngờ Đông Giao rất thích tinh
nghịch chọc phá. Suốt bao nhiêu năm sống với gia đình ông Thăng, nàng ít
khi đùa giỡn . Mọi người trong nhà đều nghiêm nghị it nói. Tình cảm mọi
người chan hòa đầm thắm nhưng không khí gia đình quá trầm lắng. Nàng
ngán nhất là Mẫn Phi – anh chàng có nét mặt quạu quạu suốt ngày. Mẫn Phi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.