Nàng xụ mặt :
- Không là gì, sao anh biết rõ thế ?
Đông Giao luồn tay vào tóc nàng :
- Anh biết rõ vì Hạ Như là cô bé học trò anh dạy thêm.
- Thế ai cấm thầy dạy thêm . Với...
Chàng giơ tay lên phản đồi :
- Em nói không đúng rồi ! Làm sao có chuyện đó được khi Hạ Như giờ này
đang ở nước ngoài.
Lam Yên ngạc nhiên nhưng vẫn nói :
- Xa xôi cách trở thế nào người ta vẫn gặp nhau.
Mắt chàng sáng lên :
- Chẳng hạn như anh và em phải không . Hai người ở hai nơi bỗng gặp
nhau và bây giơ anh không thể nào xa em được nữa Lam Yên ạ !
- Ứ... ừ... ! Anh nói thật ?
Chàng choàng tay qua cổ nàng và nhìn sâu vào đôi mắt đang mở to :
- Em là một cô gái dễ thương, anh đã thật sự rung động vì em đấy . Lam
Yên, chắc anh chết đuối trong sóng mắt long lanh này !
Tim nàng đập nhanh muốn nhảy khỏi lồng ngực . Lam Yên đưa tay vén tóc,
Đông Giao rất thích cử chỉ này . Chàng âu yếm vuốt ve những sợi tóc mềm
mại xõa dài trên bờ vai nàng . Rồi bàn tay bé bỏng của Lam Yên nằm gọn
trong bàn tay chắc nịch của Đông Giao.
- Em cứ luôn luôn làm cho anh bất ngờ đấy Lam Yên !
Hai người đang thong thả bước trên đồi . Đồn điền cà phê bạt ngàn trước
mặt . Nắng nhảy múa trên những cây cà phê xanh thẳm . Bảo Lộc chiều nay
xôn xao nắng gió . Đông Giao đi bên nàng với nỗi rạo rực . Chàng nắm bàn
tay Lam Yên cười với vẻ hân hoan . Lam Yên tròn mắt :
- Em có làm gì đâu.
- Làm gì, em không biết thật à ? Làm cho anh... tê liệt cả người !
Lam Yên phát vào lưng chàng :
- Hứ, tê liệt mà còn đi đứng thế kia !
Đông Giao nheo mắt với nàng :
- Em không biết gì cả, anh vẫn đi đứng như thế nhưng hồn anh đã tê điếng