vì em mất rồi ! Em đã bắt hồn anh !
Lam Yên cười khúc khích :
- Ai bảo anh không chịu giữ để cho em bắt mất ?
Nhanh như chớp, Đông Giao đã khóa miệng nàng lại bằng nụ hôn mê đắm .
Môi chàng áp chặt, Lam Yên thở hổn hển vì ngỡ ngàng và sung sướng .
Mắt chàng lấp lánh nụ cười :
- Anh sung sướng để cho em bắt đấy ! Anh sẽ trao hết cả... người của anh
cho em đó Lam Yên . Nhận không ?
Lam Yên đỏ mặt vờ lắc đầu :
- Nhận anh hả ? Thôi để vinh dự đó cho người khác đi anh ?
Đông Giao nhăn mặt :
- Này, anh chỉ trao duy nhất cho mình em thôi ! Đừng xúi dại ! Anh bắt
buộc em phải nhận đấy !
Nàng nghênh cằm chọc Đông Giao :
- Em không chịu đâu ! Anh tưởng bắt buộc là được à ?
- Chứ sao ?
- Anh chủ quan quá !
Giọng chàng đầy vẻ tự tin :
- Anh không chủ quan đâu . Anh biết rõ là em rất... rất yêu anh.
- Không ! Không ! Không ! Anh xạo !
Lam Yên xấu hổ vừa nói vừa chạy nhanh lên đồi . Đông Giao đuổi theo bắt
được nàng . Tiếng cười khanh khách đắc thắng của chàng vọng bên Lam
Yên . Nàng vùng vẫy thoát khỏi tay chàng . Đông Giao vaẫn nắm chặt . Cả
hai cùng ngồi xuống bãi cỏ xanh mềm mại dưới chân.
Đông Giao nâng cằm nàng lên, giọng chàng đầm ấm :
- Em yêu anh ! Đó là điều anh mong đợi và sung sướng . Sao em lại xấu hổ
?
Lam Yên ấp úng :
- Hả ? Em có nói gì đâu ?
- Em không nói nhưng anh biết . Anh thật tài không ?
- Xì ! Tài... đoán mò !
- Đoán mò mà đúng phóc đấy !