TÌNH XƯA SƯƠNG KHÓI - Trang 76

vì em mất rồi ! Em đã bắt hồn anh !
Lam Yên cười khúc khích :
- Ai bảo anh không chịu giữ để cho em bắt mất ?
Nhanh như chớp, Đông Giao đã khóa miệng nàng lại bằng nụ hôn mê đắm .
Môi chàng áp chặt, Lam Yên thở hổn hển vì ngỡ ngàng và sung sướng .
Mắt chàng lấp lánh nụ cười :
- Anh sung sướng để cho em bắt đấy ! Anh sẽ trao hết cả... người của anh
cho em đó Lam Yên . Nhận không ?
Lam Yên đỏ mặt vờ lắc đầu :
- Nhận anh hả ? Thôi để vinh dự đó cho người khác đi anh ?
Đông Giao nhăn mặt :
- Này, anh chỉ trao duy nhất cho mình em thôi ! Đừng xúi dại ! Anh bắt
buộc em phải nhận đấy !
Nàng nghênh cằm chọc Đông Giao :
- Em không chịu đâu ! Anh tưởng bắt buộc là được à ?
- Chứ sao ?
- Anh chủ quan quá !
Giọng chàng đầy vẻ tự tin :
- Anh không chủ quan đâu . Anh biết rõ là em rất... rất yêu anh.
- Không ! Không ! Không ! Anh xạo !
Lam Yên xấu hổ vừa nói vừa chạy nhanh lên đồi . Đông Giao đuổi theo bắt
được nàng . Tiếng cười khanh khách đắc thắng của chàng vọng bên Lam
Yên . Nàng vùng vẫy thoát khỏi tay chàng . Đông Giao vaẫn nắm chặt . Cả
hai cùng ngồi xuống bãi cỏ xanh mềm mại dưới chân.
Đông Giao nâng cằm nàng lên, giọng chàng đầm ấm :
- Em yêu anh ! Đó là điều anh mong đợi và sung sướng . Sao em lại xấu hổ
?
Lam Yên ấp úng :
- Hả ? Em có nói gì đâu ?
- Em không nói nhưng anh biết . Anh thật tài không ?
- Xì ! Tài... đoán mò !
- Đoán mò mà đúng phóc đấy !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.