TÌNH XƯA SƯƠNG KHÓI - Trang 88

- Thích yêu em!
- Hả? Anh nói gì?
Mẫn Phi nhấn mạnh từng tiếng:
- Anh yêu em! Không lẽ em không biết tình yêu đó sao Lam Yên?
Lam Yên hoảng hốt thật sự. Nàng không bao giờ nghĩ đến điều đó. Mẫn
Phi ít nói, khó tính. Mẫn Phi chỉ âm thầm làm việc. Nàng đã xem Mẫn Phi
như người anh ruột đầy tình thâm. Không rung động, không một chút vẩn
vơ… Thế mà… Mẫn Phi nói gì nhỉ? ? Nàng có mong đợi điều này đâu. Bên
tai nàng gọing trầm trầm của Mẫn Phi vẫn vang lên:
- Em vô tình quá Lam Yên ạ! Chúng ta sống chung trong một mái nhà từ
bao lâu nay. Anh và em luôn gắn bó. Em là một hình ảnh thân thuộc nhất
đời anh, em có hiểu điều đó không Lam Yên?
Lam Yên choáng váng trước sự thố lộ của Mẫn Phi. Nàng biết nói gì đây
khi lòng đang rối như tơ vò. Mẫn Phi có hiểu và thông cảm cho nàng
không?
- Anh Mẫn Phi! Anh và em sống bên nhau từ thưở nhỏ cho đến bây giờ.
Em đã xem anh như là một người anh ruột. Em rất kính trọng anh. Từ khi
ba em mất, anh đã quan tâm lo lắng đến em. Em không mong muốn gì hơn
tình cảm của anh em ta luôn gắn bó vững bền.
Mẫn Phi lọ vẻ thất vọng:
- Thế em không nghĩ gì đến anh sao?
Nàng cố lấy gọing tự nhiên:
- Em nói rồi, em rất quí mến anh. Anh mãi mãi là người anh tuyệt vời của
em!
- Và gì nửa?
Lam Yên cúi mặt không đáp lời chàng. Nàng không thể nói cho Mẫn Phi
nghe sự thật. Một sư.
thật sẽ làm chàng khó chịu và buồn phiền. Chàng lắc vai nàng:
- Em nói đi Lam Yên! Sao em không chịu nói những gì anh mong đợi. Anh
sẽ là gì của em nửa?
- Là anh! Là anh! Là anh!
- Nhưng anh vẫn không là anh của em!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.