TÌNH XƯA SƯƠNG KHÓI - Trang 91

Bạch đi học trên Đà Lạt, sống ở đó với người cô ruột thỉnh thoảng mới về
đây nên hai anh em ít gần gũi. Bao nhiêu tình thương Mẫn Phi dành trọn
cho nàng. Giờ đây nàng đã làm Mẫn Phi đau buồn. Nàng vô cùng khó xử.
Buổi chiều, Mẫn Phi thơ thẫn vào khu vườn. Chàng cố ý chờ Lam Yên ở
nhà chú Dân ra. Mẫn Phi vô vàn bực tức vì Lam Yên không yêu chàng.
Gần nhau trong gang tấc, những tưỡng sẽ cưới được. Nào ngờ! Nhưng Mẫn
Phi không thể nào chịu thua. Chàng sẽ đấu tranh cho tình yêu của chàng.
Lam Yên phải yêu chàng!
Vừa thấy Lam Yên xách chiếc gào mên đi tới,, chàng đã kêu lên:
-Lam Yên khoan về đã! Anh cần nói chuyện với em!
Lam Yên đứng đấy tần ngần. Nhìn chàng, nàng thật sự xốn xang. Lam Yên
chỉ mong Mẫn Phi hiểu được nàng, chứ nàng cũng không biết nói gì đây.
Giọng của Mẫn Phi buồn buồn:
- Em vẫn đúng chớ không chịu ngồi xuống đây nói chuyện với anh à?
Mẫn Phi đã ngồi bên góc cây to tự lúc nào. Phía trước mặt chàng mấy
khóm hoa cúc tím đang lung linh khoe sắc. Lam Yên ngồi xuống cạnh
chàng. Mẫn Phi nhìn nàng như có lửa cháy trong đôi mắt. Chàng gay gắt
hỏi:
- Em hãy cho anh biết người em yêu là ai?
Lam Yên cau mặt. Chàng lại bắt đầu tra hỏi đây. Liệu chàng có giận dữ
không, khi Lam Yên nói rõ? Nàng nhỏ nhẹ nói thật lòng mình:
- Anh Mẫn Phi, mong anh hãy hiểu cho em, em yêu người khác, còn anh
luôn là người anh đáng kính của em.
Chàng nhăn nhó:
- Không có chuyện anh em giữa hai người dưng khác phái!
- Với em thì có! Tình cảm của em rất rõ ràng.
- Không thể được!
Rồi chàng hằn học:
- Anh muốn biết người may mắn hơn anh là ai?
- Đông Giao!
Tưởng chừng như đất trời sụp đổ chung quanh chàng. Miệng chàng lẩm
bẩm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.