TÌNH YÊU CUỒNG NHIỆT - Trang 73

− Đẩy!
Tôi đẩy.
− Ấn!
Tôi ấn.
− Kéo! Kéo về phía mình! Xoay đi!
− Tôi xoay rồi.
− Xoay mấy vòng?
− Hai.
− Không, xoay lại đi. Phải ba vòng cơ!...
Bác tài giúp tôi, nhưng chính bác ta cũng không mở được. Cuối

cùng, với sự hợp tác của tất cả, lái xe và hành khách bên trong, tôi thì
ở ngoài, chúng tôi mới mở được cửa. Nhưng bây giờ lại không đóng
được. Tôi kéo, người lái xe kéo - không đóng! Thấy vậy tôi bèn lấy
hết sức đóng thật mạnh làm cả cái xe rung ầm ầm... Không biết ở chỗ
nào nghe “sập”!

− A ha! Đóng được rồi! - bác tài vui vẻ reo lên.
Chúng tôi bắt đầu lên đường. Ông tài không lúc nào ngơi mồm.

Xe ông ta giá những năm chục ngàn lia, vậy mà trong vòng có một
năm hành khách đã khéo biến nó thành mớ sắt vụn! Không ai có chút
hiểu biết gì về cách lên xe, cách đóng mở cửa... Tháng nào cũng phải
sửa... Và những lời kêu ca khác đại loại như vậy. May mà lần này
những lời mắng nhiếc ấy không nhằm vào tôi.

Bến cuối cùng - Kurtulus. Một hành khách định mở cửa. Lập tức

tôi muốn khoe ngay những hiểu biết của mình:

− Đây là xe De Soto. Nhấc tay nắm lên rồi kéo về bên trái.
Hành khách thứ hai vội chạy đến giúp, tiếp đó là hành khách thứ

ba. Đích thân bác tài vừa càu nhàu vừa ra mở hộ. Nhưng không ai mở
được. Chúng tôi bắt đầu đẩy mạnh từ phía bên kia - cũng không ăn
thua gì. Chắc chúng tôi bị kẹt ở đây mất. Bác tài hì hục toát mồ hôi,
văng ra đủ mọi thứ tục tĩu nhất... Một số chúng tôi loay hoay với cánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.