TÌNH YÊU PHÙ THỦY - Trang 100

- Hình như tôi đã được gặp cô con gái, cô con chồng bà - Tôi nói gần như
là tàn nhẫn.
Bà ta nhìn tôi có phần ngạc nhiên nhưng ít quan tâm.
- Thomasina? Đúng không?
- Đúng! Ở Chelsea.
- Ồ! Chelsea! Cái đó không làm tôi ngạc nhiên - Bà thở đài - Những cô gái
trẻ ngày nay! Người ta không thể làm gì được, chắc chắn là như vậy. Cái đó
làm cho người cha đau khổ. Không bao giờ nó nghe lời tôi - Lại một cái thở
dài - Khi chúng tôi kết hôn, nó đã lớn. Ông biết không. Một người mẹ
ghẻ…
Bà ta lắc đầu.
- Đó là một hoàn cảnh luôn luôn tế nhị - Tôi nói.
- Tôi đã nhượng bộ nhiều, tôi đã thử tất cả.
- Tôi không nghi ngờ điều đó.
- Nhưng không kết quả. Thật vậy, Tom không cho phép nó hỗn hào với tôi,
nhưng nó đã đi vào một cuộc sống không thể nào chịu được. Theo một
nghĩa khác, tôi đã được an ủi khi nó bỏ nhà ra đi. Tôi hiểu hậu quả đó có
ảnh hưởng như thế nào với Tom. Xung quanh nó là những con người hư
hỏng.
- Tôi... tôi cũng thấy như vậy, hậu quả...
- Thomasina khốn khổ...
Bà Tuckerton cài lại một nụ tai màu hung, sau đó bà ngẩng nhìn tôi.
- Ồ! Nhưng có thể là ông không biết chăng? Nó đã chết, cách đây một
tháng. Bị viêm não cấp. Đó là một bệnh thường xảy ra ở những người trẻ
tuổi... tôi cho là như vậy. Thật đáng buồn.
- Tôi cũng đã biết cô ấy qua đời - Tôi nói và đứng lên - Tôi xin cảm ơn bà
đã cho tôi đi thăm ngôi nhà của bà.
Bà chìa tay để tôi bắt. Tôi đi ra một vài bước, sau đó lôi quay lại:
- Về việc ấy… Tôi cho rằng bà biết CON NGỰA NHỢT NHẠT có phải
không?
Phản ứng của mụ ta xảy ra không một chút nghi ngờ. Cặp mắt xanh nhờ mở
to dưới ảnh hưởng của nỗi sợ hãi quá mức. Mặt mụ ta biến sắc dưới làn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.