TÌNH YÊU THẦM LẶNG - Trang 83

thể là cha của con. Ông ấy là người nhân từ phúc hậu, ông ấy không thể là
kẻ bạc tình, bạc nghĩa vô lương tâm bỏ rơi con của mình được. Ông ấy
không phải không phải mà.
– Thục Nhiên! Con bình tĩnh, đừng kích động. Hãy nghe ba nói.
Duy Thanh dìu Thục Nhiên ngồi xuống giường.
– Thục Nhiên! Đừng kích động em bình tĩnh lại đi. Cứ nghe Viện trưởng
nói.
Xem sự việc như thế nào?
Thục Nhiên nghe lời Duy Thanh cô giương mắt chờ đợi câu chuyện mà ông
Dương Trung đã mang nặng trong lòng suốt mấy chục năm qua ...
...Đường phố đã về khuya. Cơn mưa đêm ập về bất chợt. Bác sĩ Dương
Trung cho xe lao nhanh trên đường. Sau ca trực, anh cùng nhóm bạn thời
sinh viên tập họp lai rai vài ly bia nhắc lại chuyện củ. Vui có, buồn có cứ
nói ... cứ nói ... mà không hay trời đã quá khuya. Anh chia tay bạn bè với
tâm trạng lo lắng:
Giờ này Mỹ Trinh chắc là trong đợi mình lắm.
Dương Trung mỉm cười khi nghĩ đến đứa con gái bụ bẫm dễ thương của
mình.
Dương Trung tăng tốc mong sao rút ngắn thời gian để về với vợ và con gái.
Trong màn mưa Dương Trung nhận ra một bóng trắng lướt qua anh thắng
gấp nhưng không còn kịp nữa. Anh đã chạm thật mạnh vào bóng trắng ấy.
Bóng trắng tung lên cao rồi rơi xuống mặt đường.
Dương Trung hốt hoảng lao ra khỏi xe bế xốc nạn nhân lên. Dương Trưng
nhận ra trong lớp vải mưa quấn quanh người là một cô gái. Chung quanh có
thùng hột vịt lộn lăn tung toé. Máu từ đầu nạn nhân chảy giọt xuống mặt
đường.
Dương Trung hốt hoảng nhìn quanh. Đường phố vắng lặng, không có một
bóng người. Màn mưa vẫn dày đặc trước mặt.
Không thể nghĩ ngợi gì thêm Dương Trung bế xốc nạn nhân lên xe lao
thẳng đến một bệnh viện gần nhất để cấp cứu.
Vì đây không phải là bệnh viện của mình nên Dương Trung đành phải ở
ngoài chờ các bác sĩ cấp cứu. Họ cũng không hề biết Dương Trung là một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.