TIX-TU NGÓN TAY CÁI XANH - Trang 47

CHƯƠNG 14: VÌ SAO NHÂN CHUYỆN CHIẾN

TRANH, TIX-TU LẠI ĐẶT CHO MÌNH

NHỮNG CÂU HỎI MỚI

K

hi người lớn nói to, trẻ em trai không lắng nghe.

- Tix-tu, có nghe không đấy?
Tix-tu gật đầu “có ạ, có ạ”, tỏ ý ngoan ngoãn, kỳ thực em có để ý

đâu.

Nhưng ngay từ phút người lớn hạ giọng và thì thầm bí mật với nhau,

lũ trẻ trai liền dỏng tai lên, gắng nghe kỳ được chuyện người lớn không
muốn nói với chúng.

Về đặc tính này, cậu nào cũng như cậu nào, Tix-tu cũng không ngoại

lệ.

Từ mấy hôm nay, người ta thì thào với nhau rất nhiều ở Mi-rơ-poan.

Có cái gì bí hiểm trong không trung và ngay cả trong các tấm thảm ở ngôi-
nhà-lấp-lánh của bố mẹ Tix-tu.

Trong lúc đọc báo, bố mẹ em thở dài thườn thượt. Anh hầu Ca-rơ-

luyx và bà bếp A-mê-li to nhỏ với nhau bên cái máy giặt. Ngay ông Tru-na-
đix dường như khi nói năng cũng không oang oang như lệnh vỡ nữa.

Tix-tu chớp được đôi lời chẳng đẹp đẽ gì.
- Căng thẳng!... - Bố em trịnh trọng nói.
- Hỗn mang!.. - Mẹ em tiếp.
- Mỗi ngày một trầm trọng!... – Ông Tru-na-đix thêm
Tix-tu tưởng ba người đang nói về một bệnh gì đó; em bỗng bồn

chồn, và giơ hai ngón tay cái lên, đi tìm trong nhà xem ai bị ốm.

Đi vòng một lượt quanh vườn, em hiểu mình nhầm; bác Râu-mép-

dài rất khoẻ, lũ ngựa nòi màu hồng đậm nhảy nhót tung tăng; con Thể thao
tỏ vẻ hết sức thảnh thơi.

Nhưng hôm sau ai cũng nhắc đến một từ.
- Chiến tranh… không tránh khỏi đâu. - Bố Tix-tu nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.