- Ai dám cười, miễn mình thích là được rồi . Mỗi lần tôi mua cho bọn trẻ,
tôi đều có chơi .
Nghi Du che miệng:
- Hôm nay, tôi mới khám phá ra nha .
- Đau buồn xảy ra, tôi đã đến với lũ trẻ để tìm quên .
Thế ông có quên được không ?
- Nói cô đừng cười . Bây giờ tôi còn thích chơi với con nít hơn chơi với
người lớn, vì người lớn quá phiền phức .
- Tôi cũng thấy phiền phức thật .
Mưu Phi khoát tay:
- Bỏ chuyện đó đi . Sẵn có cô ở đây, cô giúp tôi chọn giùm quà sinh nhật
nhé .
- Cho Giáng Ngọc hở ?
Mưu Phi cau mày:
- Sao lúc nào cô cũng cho Giáng Ngọc đi đôi với tôi vậy ?
- Không phải sao ? hai người như hình với bóng .
- Cô không hiểu gì cả . Ừ, mà tại sao tôi phải giải thích với cô nhỉ ? Nghĩ
sao thì tùy cô đi .
Mưu Phi quay lưng, Nghi Du gọi lại:
- Nè! Giận hả ?
- Tôi đâu nhỏ mọn vậy .
- Thế thì chọn quà sinh nhật đi .
Nghi Du và Mưu Phi cùng nhau chọn 20 phần quà sinh nhật, nhưng chỉ
toàn là quà trẻ con .
Đến quầy tính tiền, Mưu Phi nhờ gói lại . Nghi Du đề nghị:
- Hãy mua giấy đi, tôi sẽ gói giúp ông .
- Tôi phải mang đi liền . Liệu cô có gói kịp không ?
Cô gái đứng tính tiền lên tiếng:
- Thế này vậy, tôi và cô cùng gói cho nhanh .
- Còn tiền công ?
- Tôi chỉ lấy phân nửa . Được chứ ?
- Vâng .