tay mở máy cassette . Bài hát "Tiếng hát chim đa đa" của Võ Đông Điền
sao gợi nhớ thương .
"Ngày nào, em tuổi 15, em hay nghe tôi ngồi đánh đàn, tiếng đàn làm nỗi
nhớ mênh mang . Rồi thời gian dần trôi mau, em không nghe tôi dạo tiếng
đàn ..."
Không hiểu sao, Mưu Phi lại có vẻ không thích nghe . Anh đổi băng khác,
lần này:
"Van đôi mắt em đừng nhìn ta nữa . Van đôi vai em đừng trót lẳng lơ, để
đôi mắt ta đừng buồn muôn thuở, để đôi tay gầy ra khỏi bâng quo .
Để mãi đời ta là kẻ đau tình ..."
Không phải Mưu Phi mà là Nghi Du, cô tắt máy, không cần đợi ý kiến của
anh . Mưu Phi hỏi:
- Sao vậy ? Sao không để nghe ?
- Tâm trạng của tôi lúc này không phải là kẻ đau tình .
- Cô cũng biết bài này à ?
- Bạn tôi, hàng tá đứa thất tình, nghe riết tôi cảm thấy sợ . Người ta không
yêu mình nữa thì thôi, cớ chi phải đau đớn, hành hạ bản thân mình . Như
vậy không phải tự mình cho mình rất cần họ sao ?
Mưu Phi nhếch môi:
- Cô nói nghe hay lắm, tại vì cô chưa bị rơi vào trường hợp đó .
- Ừ . Nhưng tôi cũng không để mình rơi vào đâu, vì tình yêu của tôi do
Thượng đế và sẽ đẹp lòng ngài .
- Vậy là cô may mắn hơn tôi .
- May mắn luôn thuộc về những người biết kính sợ và yêu thương chúa .
Ông nên đến với chúa nhiều hơn để ngài có thể săn sóc ông .
Nghi Du như chia sẻ:
- Nỗi buồn kia theo thời gian sẽ quên lãng . Biết đâu chúa sẽ cho ông gặp
được 1 người yêu ông chân thành và ông cũng yêu thương người ấy .
- Có được điều ấy không ?
- Đừng quá bi quan . Không phải ông đang có người ấy bên cạnh sao ?
- Cô muốn nói đến Giáng Ngọc ?
- Tôi thấy cô ấy hết lòng vì ông .