TÓC THỀ GIÓ BAY - Trang 124

tay mở máy cassette . Bài hát "Tiếng hát chim đa đa" của Võ Đông Điền
sao gợi nhớ thương .
"Ngày nào, em tuổi 15, em hay nghe tôi ngồi đánh đàn, tiếng đàn làm nỗi
nhớ mênh mang . Rồi thời gian dần trôi mau, em không nghe tôi dạo tiếng
đàn ..."
Không hiểu sao, Mưu Phi lại có vẻ không thích nghe . Anh đổi băng khác,
lần này:
"Van đôi mắt em đừng nhìn ta nữa . Van đôi vai em đừng trót lẳng lơ, để
đôi mắt ta đừng buồn muôn thuở, để đôi tay gầy ra khỏi bâng quo .
Để mãi đời ta là kẻ đau tình ..."
Không phải Mưu Phi mà là Nghi Du, cô tắt máy, không cần đợi ý kiến của
anh . Mưu Phi hỏi:
- Sao vậy ? Sao không để nghe ?
- Tâm trạng của tôi lúc này không phải là kẻ đau tình .
- Cô cũng biết bài này à ?
- Bạn tôi, hàng tá đứa thất tình, nghe riết tôi cảm thấy sợ . Người ta không
yêu mình nữa thì thôi, cớ chi phải đau đớn, hành hạ bản thân mình . Như
vậy không phải tự mình cho mình rất cần họ sao ?
Mưu Phi nhếch môi:
- Cô nói nghe hay lắm, tại vì cô chưa bị rơi vào trường hợp đó .
- Ừ . Nhưng tôi cũng không để mình rơi vào đâu, vì tình yêu của tôi do
Thượng đế và sẽ đẹp lòng ngài .
- Vậy là cô may mắn hơn tôi .
- May mắn luôn thuộc về những người biết kính sợ và yêu thương chúa .
Ông nên đến với chúa nhiều hơn để ngài có thể săn sóc ông .
Nghi Du như chia sẻ:
- Nỗi buồn kia theo thời gian sẽ quên lãng . Biết đâu chúa sẽ cho ông gặp
được 1 người yêu ông chân thành và ông cũng yêu thương người ấy .
- Có được điều ấy không ?
- Đừng quá bi quan . Không phải ông đang có người ấy bên cạnh sao ?
- Cô muốn nói đến Giáng Ngọc ?
- Tôi thấy cô ấy hết lòng vì ông .

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.