- Cô đang mỉa mai tôi, phải không Nghi Du ? Chính cô cũng biết cô ấy đâu
phải là người tôi chọn .
Nghi Du nhíu mày:
- Không chọn, sao ông cứ mãi lui tới ?
- Tại tôi muốn tìm quên .
- Tìm quên không phải bằng cách ấy, vì như thế, ông càng hại ông thôi .
Giáng Ngọc bám riết lấy ông, rồi ông sẽ dứt ra bằng cách nào, hay là phải
rơi vào cạm bẫy của cô ta ? Hãy đối diện với sự thật rồi nỗi đau cũng tàn
phai theo năm tháng . Còn hơn đến lúc ông phải cưới người ông không hề
yêu, cuộc sống tiếp tục đi vào địa ngục . Lúc ấy, không chỉ riêng bản thân
ông mà bạn và người thân cũng mang lây nỗi khổ đau của ông . Cho dù
giữa ông và Giáng Ngọc chỉ là cuộc chơi, nhưng tôi khuyên ông nên dừng
lại đi, còn kịp đấy .
Nghi Du vừa dứt lời là Mưu Phi đạp thắng xe . Bị bất ngờ, Nghi Du đổ về
phía trước . Cô càu nhàu:
- Ông không định ám sát tôi chứ ?
- Xin lỗi . Chúng ta đã đi lố nơi cần đến .
- Thế à ?
Mưu Phi trầm giọng:
- Nghi Du! Rất cảm ơn cô .
- Về những lời nói lúc nãy à ? Thôi, đừng để ý, tôi nói chỉ do xúc động nhất
thời thôi .
- Nhưng đó cũng là lời khuyên quý giá .
- Mẹ tôi thường mắng tôi ăn nói không ra gì . Còn ông lại coi đó là lời
khuyên quý giá .
Nghi Du nắm mũi mình:
- Đừng làm nó xấu chứ .
Mưu Phi phì cười:
- Mẹ cô nói không sai . Cô nói chuyện dễ làm người khác nổi nóng, nhưng
đôi lúc lại chí lý, chí tình .
- Thế sao ông còn tuyển tôi vào làm trợ lý ? Bộ không sợ tôi làm hư việc
của ông sao ?