- Ơ, mẹ chọc con .
Nghi Du bỏ đi vào phòng . Cô biết rằng đêm nay, có lẽ cô sẽ khó ngủ
nhưng không biết vì Lan Linh hay vì Mưu Phi đây .
o O o
Mọi chuyện lo lắng rồi cũng giải quyết êm đẹp . Lan Linh vẫy tay chào các
bạn trong làng cô nhi với đôi mắt đẫm lệ khiến Nghi Du cũng phải khóc
theo .
Cô Mỹ Hân ân cần nhắc nhở:
- Từ đây, con đã có 1 mái ấm gia đình, có ba mẹ, anh chị như mọi người .
Có điều kiện để học tập . Vậy con phải cố gắng vâng lời những người nuôi
dạy mình, đừng phụ lòng tin những người đã hết lòng yêu thương . Con
nhớ không ?
- Dạ nhớ .
Mỹ Hân ôm chầm lấy cô bé . Thật sự, cô rất yêu thương Lan Linh . Nhưng
vì tương lai hạnh phúc của cô bé nên phải để cô bé rời xa làng cô nhi này .
Dù sao có ba ẹm, anh chị vẫn hơn, và cô cũng rất tin vào cô gái trẻ đầ nghị
lực như Nghi Du .
Thu Yến đứng gần đó lên tiếng:
- Mỹ Hân! Hãy để con bé đi đi . Quyến luyến rồi cũng phải chia tay thôi .
Nghi Du nắm tay Lan Linh, ánh mắt cô như hứa hẹn:
- Có dịp, tôi sẽ đưa Lan Linh lên thăm mọi người . Hãy yên tâm . Bắt đầu
từ bây giờ, Lan Linh là em ruột của tôi .
Thằng bé Minh Trí 4 tuổi còn biết nói:
- Chị Lan Linh không được quên em đó .
Cửa xe đã được Mưu Phi mở ra từ lúc nào . Nghi Du nhìn tất cả những đứa
trẻ trong làng cô nhi 1 lần nữa rồi mới bước vào ngồi cùng băng ghế trên
với Mưu Phi . Còn Lan Linh thì ngồi trong lòng cô .
Chiếc xe lăn bánh, làng cô nhi xa dần trong tầm mắt . Xe ra xa lộ, đường
không còn bụi nữa . Lan Linh liếc nhìn ra ngoài xe rồi hỏi .
- Chú Phi đưa chúng ta đi đâu đây cô ?
- Về nhà .
Cô bé lại hỏi: