TÓC THỀ GIÓ BAY - Trang 147

Mưu Phi xen vào:
- Sư huynh nữa chứ .
Nghi Du liếc ngang:
- Bon chen .
- Nè! Cô hứa ...
- Tôi không quên .
Cô khích lệ:
- Nói đi Lan Linh .
Đôi mắt cô bé như sáng lên:
- Em và các bạn được các cô phụ trách cho đi chơi ở Suối Tiên .
- Đâu nữa ?
- Chỉ Suối Tiên thôi .
- Vui không ?
- Dạ, rất vui . Em còn nhớ hôm đó em đã bị bạn Đoàn làm cho bị thương ở
tay, máu ra nhiều lắm . - Cô bé kéo tay áo lên - Vết thương vẫn còn đây nè .
- Lúc ấy có đau lắm không ?
- Dạ đau, nhưng em hổng có khóc .
- Gan thế cơ à ?
Nhưng rồi đôi mắt Lan Linh chợt tối lại .
- 2 năm sống ở làng cô nhi, kỷ niệm cũng không ít . Anh chị lại đến đón em
đi trong tình yêu thương, cho em 1 cuộc sống khác hơn, nghĩ đến các bạn ...
và nếu như ai đó cho em điều ước thì em sẽ ước cho các bạn đều có 1 mái
ấm gia đình như em, được ăn học, được chăm sóc .
Lan Linh đã khóc, giọt nước mắt của cô bé rơi trên tay Nghi Du . Cô vỗ
nhẹ vào vai cô bé như chia sẻ và thông cảm .
- Nỗi lòng của em, anh chị đã hiểu . Đừng khóc nữa, Lan Linh . Anh chị
hứa sẽ tạo điều kiện cho em đến thăm các bạn .
- Cám ơn anh chị .
- Khờ quá . Em là em gái của anh chị mà .
- Em thật là hạnh phúc phải không ? Quãng đời tuổi thơ của em sống trong
sự hất hủi xua đuổi của cậu mợ, rồi được người thương tình mang về làng
cô nhi . Những tưởng em sẽ khép chặt cuộc đời mình ở đó, sống không có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.