TÓC THỀ GIÓ BAY - Trang 167

Trái tim Mưu Phi không còn đau nữa, anh cùng chẳng muốn oán trách ai .
Cao xanh đã định sẵn như thế rồi có buồn thêm cũng vô ích . Thôi thì hãy
xem như người xa lạ .
2 người nhìn nhau mà không nói lời nào làm Tuấn Hải ngạc nhiên:
- 2 người quen nhau, phải không ?
Mưu Phi nhanh miệng, giọng anh rất bình thản:
- Phải . Tôi và bà Ân Đình đây đã từng là bạn học với nhau . Bây giờ tình
cờ gặp nhau, bà ấy lạ quá, tôi nhìn không ra .
Anh nghiêng người:
- Chào bà Ân Đình . Tôi rất vui khi gặp lại bà ở Nha Trang này . Trái đất
tròn quá, phải không ?
Ân Đình cười gượng:
- Đúng thế . Không ngờ ông lại là bạn làm ăn của chồng tôi .
Tuấn Hải vỗ tay:
- Tốt hết rồi . Đều là người quen nhau cả . Vậy mời ông ở lại dùng bữa với
gia đình tôi gọi là mừng tái ngộ .
Mưu Phi từ chối ngay:
- Cám ơn lời mời của ông . Nhưng tôi phải về vì tôi không thể bỏ cô bạn tôi
1 mình được .
Ân Đình buột miệng:
- Ông ra đây với bạn gái à ?
- Phải . Có lẽ giờ này cô ấy đang chờ tôi .
- Ông chỉ mới có bạn thôi sao ? Thế mà tôi cứ tưởng ông đã lập gia đình rồi
.
Mưu Phi cười:
- Cuộc sống bon chen và nhiều thay đổi . Với lại, đàn ông phải có sự
nghiệp trước đã mới đảm bảo được cuộc sống gia đình sau này .
- 1 suy nghĩ hay . Nhưng cũng đừng quá đam mê sự nghiệp mà ông đánh
mất đi những người thương yêu ông .
- Cám ơn sự nhắc nhở của bà . Đàn ông quan trọng là sự nghiệp, tôi chẳng
thấy có gì sai . Nếu 1 người đã thật lòng yêu thì họ sẵn sàng chia sẻ và cảm
thông . Hơn thế nữa, họ còn động viên khích lệ cho người mình yêu vững

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.