- Giám đốc có sao không ?
Bị 2 cú đá quá mạnh, đầu óc Mưu Phi như quay cuồng:
- Ai vậy ?
- Hà Đông đây, giám đốc .
- Thế còn Nghi Du đâu ?
Mở tung cửa phòng, Mưu Phi lao vào:
- Nghi Du!
Cô nằm như ngủ trên 1 chiếc giường trải drap màu hồng . Hà Đông đưa tay
lên mũi Nghi Du:
- Cô ấy đã bị thuốc mê .
Mưu Phi bế xốc Nghi Du trên tay:
- Cậu giúp lái xe chở tôi về phòng nghỉ ở công ty .
- Vâng .
Hà Đông chạy xuống chỗ xe đậu, anh mở cửa xe ở phía sau cho Mưu Phi
ẵm Nghi Du ngồi vào . Cẩn thận hơn, Hà Đông nhìn kỹ lại số nhà .
Ôm Nghi Du trong vòng tay, Mưu Phi luôn miệng cầu nguyện cho cô được
bình an .
Đừng xảy ra chuyện gì nghe Nghi Du . Em tỉnh lại đi, tôi đang rất cần em
bên cạnh . Từ đây, chẳng còn ai dám xen vào ngăn cản tình cảm của chúng
ta nữa đâu .
Hà Đông trấn an:
- Cô ấy sẽ không sao đâu, ông đừng lo . 1 lát sau tan thuốc mê, cô ấy sẽ tỉnh
lại thôi mà .
- Cậu không gạt tôi chứ ?
- Hãy tin tưởng ở tôi .
Xe chạy được 1 quãng, Mưu Phi mới chợt nhớ:
- À! Sao cậu biết mà đến giúp tôi vậy ?
- Nhà bạn tôi ở gần đây mà . Chiếc xe sếp đi lại quá quen thuộc đối với tôi .
Lúc đầu, nhìn 2 chiếc xe đậu song song nhau, 1 chiếc được khởi động máy,
1 chiếc cửa mở tung ra, tôi hơi nghi nghi trong lòng, nên bảo thằng bạn
dừng lại . Cùng lúc nghe tiếng la ở trong nhà vọng ra, tôi vội vàng chạy lên
.