- Bình An! Bạn tôi đã không còn là con người nữa rồi .
Mưu Phi lau nước mắt cho cô:
- Đừng khóc nữa Nghi Du . Hãy nghỉ ngơi cho khỏe . Mọi việc rồi cũng có
cách giải quyết .
Nghi Du tựa vào vai Mưu Phi:
- Hắn nói hắn về đây là vì tôi . Hắn nói hắn sa ngã cũng do bởi tôi, vì tôi
không tiếp nhận tình cảm của hắn . Hắn thường xuyên lui tới với Giáng
Ngọc .
- Sao em biết ?
- Ngày đầu tiên tôi bắt gặp hai người ở khách sạn New World, tôi đã nghi
rồi .
Mưu Phi nhíu mày:
- Vậy chuyện hãm hại em là có sự sắp xếp và tính toán . Hèn gì lúc chiều,
Giáng Ngọc gọi điện cho tôi, bảo là có chuyện quan trọng cần nói . Nhưng
khi gặp mặt thì đầu đuôi chẳng có . Chủ ý của Bình An và Giáng Ngọc quá
rõ ràng .
- Thế sao ông cứu được tôi ?
- Con tim anh mách bảo em đang gặp nạn .
Nghi Du đỏ mặt:
- Anh đừng có đùa .
Mưu Phi xoay mặt Nghi Du lại:
- Anh đang nói thật lòng mình . Anh đang rất cần em .
- Chứ không phải trong tim ông chỉ có Ân Đình và Giáng Ngọc ?
Mưu Phi đưa tay lên miệng cô:
- Nè! Không được gọi ông xưng tôi . Phải gọi là anh xưng em . Nếu không,
anh đánh đòn đó .
- Ơ! Chưa chi mà đã muốn ăn hiếp người ta .
Mưu Phi bẹo má cô:
- Không phải anh ăn hiếp, mà tại em bướng bỉnh thôi .
- Thấy ghét!
- Nghi Du này! Nếu không gặp Giáng Ngọc lúc chiều và chuyện không xảy
ra, anh chưa biết anh cần em nhiều đến như vậy đâu .