- Có thật anh đang cần em không ?
- Thật mà . Không tin, em cứ nhắm lại đi, anh nói cho nghe .
- Tại sao nghe cũng phải nhắm mắt ?
- Ừ . Để em không bị phân tâm .
Nghi Du tưởng thật, cô khép hờ mắt . Ôi! Thương quá là thương sự ngây
thơ kia .
Mưu Phi từ từ cúi xuống . Môi anh lướt nhẹ trên môi cô . Nghi Du phát
hiện thì đã không còn kịp .
Sự tinh khiết từ đôi môi ấy làm anh ngất ngây . Mưu Phi muốn có mãi và
có mãi nó .
Và thời gian, không gian kia cũng như đồng tình với họ, nếu như con thằn
lằn không chặc lưỡi .
Mưu Phi rời môi Nghi Du trong sự luyến tiếc . Anh nheo mắt:
- Sao, em tin chưa ?
Nghi Du vùi mặt vào ngực anh:
- Ăn hiếp người ta . Đáng ghét!
Mưu Phi vòng tay om Nghi Du:
- Tình yêu với anh chỉ thể hiện bằng hành động thôi .
- Hứ! Khôn thấy mồ .
Mưu Phi cụng trán cô:
- Ngủ đi nghe em . Em còn mệt lắm đấy .
Nghi Du nhỏm ra:
- Chỉ có 1 cái giường thôi .
- Anh ngủ ở cái ghế kia .
- Làm sao được ?
- Không được thì chúng ta ngủ như thế này .
- Liệu ổn không ?
- Nếu em tin tưởng anh .
Nghi Du chúm chím môi:
- Thử tin môt lần xem sao .
Mưu Phi đỡ đầu Nghi Du dựa vào vài mình, vòng tay anh thì cứ quấn
quanh người cô . Trái tim họ không còn lo lắng nữa, vì họ đã cởi mở được