TÓC THỀ GIÓ BAY - Trang 20

khổ tuyệt vọng?
-Tôi nhớ thì sao? Lẽ nào tôi không có được cái quyền ấy.
-Tôi đâu nói là cậu không được quyền. Nhưng cậu nhớ thì có ích gì? Ân
Đình cũng đã đi lấy chồng, cô ấy không giữ lòng chung thuỷ với cậu, đó là
sự thật. Cậu nên chấp nhận nó.
Mưu Phi nhếch môi:
-Có hơn mười năm yêu nhau, muốn quên là được sao.
-Cậu không quên được, nhưng Ân Đình thì quên được. Hiện giờ cậu đau
khổ, nhưng Ân Đình thì vui vẻ bên hạnh phúc của mình. Mưu Phi! Cậu
thức tỉnh mau đi, kẻo sẽ không còn kịp. Không phải ông nội và ba cậu đang
đặt hết hy vọng vào cậu sao? Cái công ty Tín Trung kia phát triển hay
không phát triển đều phụ thuộc vào cậu. Nên nhớ cậu đừng làm cho mọi
người phải thất vọng vì cậu.
Quang Tiến đặt tay lên vai bạn:
-Đừng nên nhốt mình trong phong như thế này nữa, mà hãy làm những gì
mình thích làm. Thiếu vắng tình yêu không phải rồi cuộc đời sẽ vô vị. Mình
biết tôn trọng mà người khác không biết tôn trọng thì buồn làm gì? Hãy vui
vẻ mà sống, àm hưởng thụ, quên hết đau buồn. Có cơ hội sao ta không bắt
đầu lại từ đầu?
-Cậu nói y như là một bài luận văn. Nhưng ở đây, cuộc đời kết thúc không
phải là do chình ta.
-Tôi tán thành là việc của cậu và Ân Đình là không do ai, tại hai người
không nợ nhau đó thôi.
Mưu Phi xa xăm:
-Buồn, thời gian cũng sẽ xoá nhoà, những vết thương khi lành lại lam sao
khỏi thẹo.
Quang Tiến đùa:
-Sợ thẹo xấu thì mượn kem nghệ của Đoan Phương xức vào. Tôi đảm bảo
sẽ không còn thẹo.
-Tôi không cười nổi đâu nha.
-Không cười cũng phải cười. Cậu có biết lúc nãy tôi đến, ông nội đã nói với
tôi rất nhiều về cậu không? Ông rất lo cho cậu, ông còn bảo tôi giúp cậu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.