TÓC THỀ GIÓ BAY - Trang 35

- Không.
- Thế tại sao vú lại khó khăn trong cách nói chuyện.
- Tôi thấy mình không xứng đáng để gọi cậu là con.
- Vậy con cũng không xứng đáng để được vú săn sóc. Từ đây, vú đừng
quan tâm đến con nữa.
Thấy Mưu Phi có vẻ giận ,vú Bình thở hắt ra :
- Được làm việc trong một gia đình không phân biệt chủ tới ,không miệt thị
người nghèo, rộng lượng và chan hoà, vú mừng lắm . Mưu Phi ! Con là đứa
con trai làm vú hãnh diện rất nhiều.
Mưu Phi ôm châm lấy vú Bình :
- Ôi vú . Ngoài mẹ con ra , vú là người luôn gần gũi , lo lắng cho con. Tình
thương con dành cho vú không thua gì dành cho mẹ con.
Vú Bình đẩy Mưu Phi ra :
- Con đấy, lớn rồi , sắp có gia đình rồi mà y như con nít. Lúc nào cũng vòi
vĩnh, giận hờn.
- Đó là biểu hiện của tình thương mà vú.
- Thương như thế, chi bằng con đừng thương , vú sẽ đứng tim mất thôi.
Mưu Phi cười :
- Con chỉ đùa thôi mà vú.
- Vú nào biết được con đùa hay thật.
- Vậy từ nay về sau, con không đùa kiểu đó nữa.
Vú Bình như chợt nhớ :
- Này, hôm nay con không đi đâu sao mà ở nhà xem TV vậy ?
Mưu Phi ngả người ra xalong :
- Chẳng có gì hấp dẫn con nữa, vú à.
- Thế cái cô Giáng Ngọc thường léo nhéo trong điện thoại đâu. Ngày cuối
tuần mà cô ta để yên cho con ở nhà thật là lạ đó.
Mưu Phi so vai :
- Con và cô ấy không ai phụ thuộc vào ai cả. Con không thích thì con ở
nhà, thế thôi.
- Con biết làm chủ mình , kiềm chế được mình thì vú an tâm. Chứ đừng để
rơi vào bi lụy và đau buồn, vú lo lắm Mưu Phi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.