TỘI ÁC CỦA HUÂN TƯỚC ARTHUR SAVILE VÀ CÁC TRUYỆN NGẮN KHÁC - Trang 58

tôi lướt qua, chính khuôn mặt trong tẩm ảnh anh thấy ban nãy đang nhìn ra.
Tôi bị thu hút ngay lập tức. Cả đêm hôm đó lẫn những ngày tiếp sau, tôi
không ngừng nghĩ về khuôn mặt ấy. Tôi lang thang ngược xuôi trên phố
Row, đảo mắt quan sát từng chiếc xe ngựa và chờ đợi chiếc xe ngựa màu
vàng nọ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng ma belle inconnue

17

đâu. Sau

cùng, tôi lại nghĩ, có lẽ nàng chỉ là giấc mơ. Khoảng một tuần sau, tôi được
mời tới đến ăn tối ở nhà phu nhân de Rastail. Bữa tối lẽ ra bắt đầu vào
khoảng tám giờ, vậy mà đến tám giờ rưỡi chúng tôi vẫn đang ngồi chờ trong
phòng khách. Mãi rồi gia nhân cũng mở cửa báo Phu nhân Alroy đến. Đó
chính là người tôi đang tìm kiếm. Nàng bước vào thật chậm rãi như ánh
trăng kiều diễm cuộn mình trong lớp ren bạc, còn tôi sung sướng như phát
điên vì có vinh hạnh dẫn nàng tới bàn tiệc. Vừa ngồi xuống, tôi đã ngây ngô
bắt chuyện: ‘Tôi nghĩ là ta đã gặp nhau ở phố Bond cách đây ít lâu, thưa phu
nhân.’ Nàng rất bối rối và đáp lại bằng giọng nhỏ nhẹ: ‘Xin đừng nói to như
vậy, ai đó có thể nghe thấy ngài.’ Tôi cảm thấy thật hổ thẹn vì mới khởi đầu
mà đã tệ hại như vậy nên đánh bạo chuyển chủ đề sang kịch nghệ Pháp.
Nàng rất kiệm lời, giọng nói lúc nào cũng thủ thỉ tựa khúc nhạc trầm, như
thể sợ ai đó nghe thấy. Tôi lại càng si mê nàng, si mê đến khờ dại, càng trở
nên hiếu kì vì sự huyền bí bao quanh nàng. Chẳng mấy chốc sau bữa tối,
nàng ra về và tôi không quên hỏi liệu tôi có thể gọi điện và hẹn gặp nàng
được không. Nàng do dự, nhìn quanh xem có ai bên cạnh chúng tôi không
trước khi đáp lời: ‘Được, chiều mai vào năm giờ kém mười lăm, thưa ngài.’
Tôi nài nỉ phu nhân de Rastail kể cho tôi về nàng, nhưng bà cũng chỉ biết
nàng là một góa phụ sống tại một cơ ngơi tráng lệ trong khu Park Lane.

“Và khi những kẻ rỗi việc bắt đầu xầm xì về người góa phụ nọ, coi đó

như nỗi bất hạnh của hôn nhân, thì cũng là lúc tôi bỏ về.

“Ngày hôm sau, tôi đến khu Park Lane đúng giờ hẹn, nhưng quản gia

cho biết là phu nhân Alroy đã ra ngoài. Tôi chán nản đi tới câu lạc bộ, lòng
rối bời bời. Sau một hồi đắn đo rất lâu, tôi mới viết cho nàng một bức thư,
mong nàng cho tôi một cơ hội nữa. Vài ngày trôi qua không chút hồi âm, sau
đó tôi nhận được một mẩu giấy nhỏ, nói rằng nàng sẽ ở nhà lúc bốn giờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.