TỘI ÁC CỦA HUÂN TƯỚC ARTHUR SAVILE VÀ CÁC TRUYỆN NGẮN KHÁC - Trang 59

chiều Chủ nhật, kèm theo dòng tái bút lạ lùng: ‘Làm ơn đừng viết thư cho
tôi nữa, tôi sẽ giải thích khi gặp ngài sau.’ Nàng vẫn duyên dáng tuyệt trần
khi gặp tôi vào Chủ nhật. Nhưng khi tôi chuẩn bị ra về, nàng nói với tôi là
nếu có viết thư cho nàng thì hãy đề địa chỉ là: Gửi bà Knox, người quản lý
Thư viện Whittaker, phố Green. ‘Vì một vài lẽ,’ nàng nói, ‘mà tôi không thể
nhận thư của ngài tại nhà tôi được.’

“Rồi một mùa cũng qua đi, tôi được gặp nàng nhiều hơn song không vì

thế mà bầu không khí huyền bí bao bọc quanh nàng tan biến mất. Thảng
hoặc, tôi tưởng tượng rằng nàng là chú chim bị giam trong lồng của một
nhân vật quyền lực nào đó, song lại thấy không đúng bởi ở nàng toát lên vẻ
kiêu kì, xa cách. Cách diễn giải ấy cũng không thuyết phục được tôi. Tôi
cảm thấy rất khó kết luận về nàng, nàng tựa một viên pha lê quý hiếm được
trưng bày trong bảo tàng lúc thì lấp lánh rạng rỡ, khi lại như bị lớp sương
che mờ. Cuối cùng tôi quyết định cầu hôn nàng. Tôi mệt mỏi đến phát ốm
với cái bầu không khí đầy bí mật mà nàng liên tục bắt tôi phải chịu đựng
mỗi lần ghé thăm hay viết thư cho nàng theo địa chỉ được hướng dẫn, để hỏi
xem liệu nàng có muốn gặp tôi vào lúc sáu giờ chiều thứ Hai tuần tới hay
không. Nàng chấp thuận và tôi như bay lên chín tầng mây. Tôi phát điên vì
nàng, bất chấp những bí mật của nàng. Tôi chỉ nghĩ rằng, bí mật của nàng sẽ
ra sao, rồi cuối cùng, tôi cũng sẽ biết thôi. Không, tôi yêu bản thân con
người nàng. Bí mật của nàng không ngừng giày vò và làm điên loạn tâm trí
tôi. Tại sao số phận lại trêu đùa tôi như vậy?”

“Rồi anh có khám phá được điều bí mật của nàng không?” Tôi thốt lên.

“Tôi e là thế. Cậu tự đánh giá nhé.” Anh đáp và kể tiếp:

“Như thường lệ, tôi thường ăn trưa với chú tôi vào thứ Hai, chừng bốn

giờ tôi có mặt ở đường Marylebone. Mà cậu biết đấy, chú tôi sống ở
Regent’s Park. Tôi muốn đến phố Piccadilly, rồi đi lối tắt qua hàng loạt con
phố nhỏ tồi tàn. Bất chợt, tôi nhìn thấy Phu nhân Alroy ở phía trước, đội mũ
có mạng che kín mặt và rảo bước rất nhanh. Đến ngôi nhà cuối phố, nàng
bước lên bục cửa, mở khóa cửa và đi vào. ‘Bí mật đây rồi,’ tôi tự nhủ. Tôi
vội bước tới và quan sát ngôi nhà. Nó giống nhà trọ, trên ngưỡng cửa vẫn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.