TỘI ÁC CỦA HUÂN TƯỚC ARTHUR SAVILE VÀ CÁC TRUYỆN NGẮN KHÁC - Trang 87

Ngài Công sứ không thể không mỉm cười trước chàng trai ưa nhìn bộp

chộp và thực lòng xúc động trước tấm chân tình của chàng dành cho
Virginia. Tựa vào con ngựa của mình, ông thân mật vỗ vai chàng trai trẻ và
nói. “Được thôi Cecil, nếu không về thì chắc hẳn là cậu sẽ đi cùng tôi,
nhưng đến Ascot tôi sẽ phải kiếm cho cậu một cái mũ mất.”

“Ôi, ngài đừng bận tâm đến chuyện mũ nón. Tôi chỉ cần Virginia quay

về thôi!” vị Công tước trẻ tuổi thốt lên cười và họ phi nước kiệu đến ga xe
lửa. Ở đây ông Otis hỏi vị trưởng ga xem có ai thấy Virginia xuất hiện ở sân
ga hay không nhưng chẳng có tin tức gì của cô cả. Vị trưởng ga đánh điện
liên tục và đảm bảo rằng họ sẽ để mắt kĩ để tìm cô gái và sau khi mang đến
cho vị Công tước một chiếc mũ của người bán vải nỉ vừa giải nghệ, ông Otis
rời xe đến Bexley, một ngôi làng cách đó khoảng bốn dặm nơi thường gặp
nhiều dân Di Gan lai vãng. Ở đây, họ đánh thức viên cảnh sát địa phương
nhưng cũng chẳng có được thêm thông tin gì từ anh ta. Sau khi dạo một
vòng quanh bãi đất trống, họ quay ngựa trở về và đến lâu đài lúc mười một
giờ đêm, mệt rã rời và trái tim như tan thành từng mảnh. Họ cảm thấy
Washington và cặp song sinh đang đứng chờ ngoài cửa với cây đèn lồng
trong tay vì đường vào nhà tối thui. Chẳng có dấu vết nào của Virginia cả.
Nhóm Di Gan đã bị bắt ở cánh đồng Brockleys, nhưng cô không ở cùng họ
và họ giải thích rằng vì nhầm ngày phiên chợ Chorton nên họ phải vội vã rời
đi như vậy để khỏi đến muộn. Sự thật là họ rất buồn khi biết tin Virginia
biến mất vì họ rất cảm kích sự rộng lượng của ông Otis đã cho họ cắm trại
trong lãnh địa của ông và họ cử bốn người ở lại cùng để giúp việc tìm kiếm.
Cầu treo được kéo lên, mọi chỗ trong lâu đài đều đã được tìm qua nhưng
vẫn không có kết quả gì. Rõ ràng là đêm nay họ vẫn chưa tìm được Virginia.
Ông Otis và các chàng trai rầu rĩ tột độ đi lên nhà, xà ích lặng lẽ theo sau với
hai con ngựa và một chú pô ni. Trong sảnh chính, họ gặp một nhóm gia nhân
đang sợ hãi vô cùng, nằm trên ghế bành là bà Otis, gần như bất tỉnh trong
trang thái kinh hoảng thất thần, trán đẫm dầu được bà quản gia già xức lên.
Ông Otis nài nỉ bà phải ăn thứ gì đó và ra lệnh nhà bếp chuẩn bị một bữa ăn
nhẹ cho cả đoàn. Bữa ăn diễn ra trong không khí buồn bã, chẳng mấy ai nói
câu gì, đến cả cặp song sinh cũng lặng thinh sợ hãi vì chúng rất yêu quý chị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.