TỘI ÁC DƯỚI ÁNH MẶT TRỜI - Trang 111

cuộc sống thu hẹp lại trước mắt mình - thấy một khuôn mặt bị thù ghét - một
cái cổ trắng bị thù ghét - cảm thấy hai bàn tay mình siết chặt -mong cảm
thấy chúng ấn vào da thịt…”

Ông dừng lại.

Bước giật lùi ra khỏi cái bàn, Linda run rẩy hỏi:

“Bây giờ cháu đi được chưa? Xong rồi phải không ạ?”

Đại tá Weston đáp: “Phải, phải, xong rồi. Cảm ơn cháu, Linda.”

Ông đứng lên mở cừa cho cô gái. Rồi quay trở vào bàn, ông đốt một điếu
thuốc.

“Chao ôi!” Ông nói. “Công việc của chúng ta chẳng tốt lành gì. Xin nói với
các ông tôi đã cảm thấy hơi đê tiện một chút khi thẩm vấn cô bé ấy về quan
hệ giữa bố nó và mẹ kế. Có khác gì bảo đứa con gái tròng thòng lọng vào cổ
bố nó. Dù sao thì đó là việc chẳng đưng. Án mạng là án mạng. Và nó là
người có thể biết rõ những sự việc trong vụ này. Tuy thế, tôi thấy biết ơn vì
con bé chẳng có gì để nói về chuyện đó.”

Thám tử nói: “Phải, tôi cũng nghĩ ông cảm thấy thế.”

Weston ho một tiếng có vẻ bối rối.

“À này, Poirot ạ, ông đã đi hơi xa rồi, về sau ấy. Đôi bàn tay ấn vào thịt!
Chẳng phải thứ ý tưởng thích hợp để nhồi nhét vào đầu một đứa trẻ con.”

Hercule Poirot nhìn ông ta với ánh mắt đăm chiêu:

“Vậy là ông nghĩ tôi đã nhồi nhét ý tưởng đó vào đầu nó à?”

“À, chẳng phải thế sao? Thôi bỏ đi!”

Poirot lắc đầu. Đại tá Weston lảng tránh khỏi vấn đề ấy:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.