TỘI ÁC DƯỚI ÁNH MẶT TRỜI - Trang 125

“Tôi cho rằng ít nhiều người ta vẫn luôn làm thế khi ở khách sạn.”

“Hẳn là như vậy, việc đó là tự nhiên mà. Vì vậy tôi mới hỏi, thưa cô, là có
phải cô thật sự rất ngạc nhiên vì cái cách cô ta chết hay không?”

Christine nói chậm rãi:

“Tôi nghĩ tôi hiểu ông muốn nói gì rồi. Không, có lẽ tôi đã không ngạc
nhiên. Bị sốc, đúng thế. Nhưng cô ta là hạng đàn bà…”

Poirot nói hết câu thay cho cô:

“Cô ta là loại phụ nữ mà một chuyện như thế có thể xảy đến… Phải, thưa
cô, đó là điều chân thực nhất và có ý nghĩa nhất từng được nói ra trong
phòng này sáng hôm nay.” Ông cẩn thận nhấn mạnh, “Đặt tất cả - cảm giác
cả nhân sang một bên, cô nghĩ gì về Arlena Marshall quá cố?”

Christine Redfern thản nhiên hỏi lại:

“Bây giờ có thật sự nên xoáy vào tất cả chuyện ấy hay không ạ?”

“Tôi nghĩ có thể là đáng, phải.”

“À, tôi sẽ nói gì đây nhỉ?” Làn da nhợt nhạt của cô chợt ửng hồng. Phong
thái của cô thả lỏng ra. Trong một khoảng khắc con người thực thoát ra. “Cô
ta là hạng dàn bà, trong tâm trí tôi, hoàn toàn chẳng có giá trị gì cả! Cô ta
chẳng làm gì để chứng tỏ sự tốn tại của mình. Chẳng có suy nghĩ - chẳng có
đầu óc. Cô ta chẳng biết điều gì khác ngoài đàn ông, trang phục và sự ái mộ.
Vô dụng, một loài ký sinh! Cô ta thật hấp dẫn đàn ông, tôi cho là thế - ôi, dĩ
nhiên là như thế. Cô ta sống vì cuộc sống kiểu ấy. Bởi thế tôi nghĩ thật tình
chẳng hề ngạc nhiên khi cô ta có kết cục bi thảm. Đấy là hạng đàn bà thường
dính vào những chuyện xấu xa: tống tiền - ghen tuông - bạo lực - đủ mọi thứ
xúc cảm thô bạo. Cô - cô ta thu hút những điều xấu xa nhất trong lòng người
khác.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.