TỘI ÁC DƯỚI ÁNH MẶT TRỜI - Trang 166

Weston nói tiếp: “Tốt hơn hết nên phái một cảnh sát tiếp tục xác định thời
gian về một vài việc. Từ khách sạn đi ngang qua đảo, đến đỉnh cái thang.
Cho cậu ta đo thời gian khi chạy và khi đi bộ. Cũng làm như thể với cái
thang. Và cho cậu nào đấy kiểm tra xem mất bao lâu để chèo bè từ bãi tắm
đến cái vịnh nhỏ.”

Thanh tra gật đầu.

“Tôi sẽ lo liệu chu đáo tất cả việc ấy, thưa sếp,” ông ta nói có vẻ tự tin.

Cảnh sát trưởng nói: “Có lẽ bây giờ tôi sẽ đi tiếp đến cái vịnh nhỏ. Xem thử
Phillips có phát hiện ra điều gì hay không. Còn cả cái Động Tiên ta vừa
nghe nhắc đến ấy. Phải xem thử liệu có dấu vết nào của một gã đàn ông chờ
đợi trong ấy không. Này Poirot, ông nghĩ sao?”

“Đương nhiên rồi. Đó là một khả năng.”

“Nếu kẻ nào từ bên ngoài lẹ làng lẻn sang hồn đảo thì đấy sẽ là một nơi lẩn
trốn rất tốt - nếu như hắn đã biết về cái động ấy. Tôi cho rằng dân địa
phương biết chứ?”

Colgate đáp: “Tôi không tin lớp người trẻ tuổi biết được. Sếp biết đấy, kể từ
khi khai trương khách sạn này cái vịnh nhỏ ấy trở thành tài sản cá nhân. Dân
chài không đến đấy, cả các bữa tiệc dã ngoại cũng được tổ chức ở đấy.
Người của khách sạn lại không phải dân địa phương. Bà Castle là người
London.”

“Ta có thể dẫn theo Redfern. Anh ta đã cho biết về nó. Còn ông thì sao, ông
Poirot?”

Hercule Poirot do dự. Phát âm với ngữ điệu ngoại quốc, ông nói: “Tôi thì
cũng như cô Brewster và cô Redfern, không thích leo xuống cái thang thẳng
đứng đó đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.