TỘI ÁC DƯỚI ÁNH MẶT TRỜI - Trang 167

Weston nói: “Ông có thể đi vòng bằng thuyền.”

Poirot lại thở dài: “Cái bao tử của tôi nó không được vui trên mặt biển đâu.”

“Không sao đâu, hôm nay đẹp trời, sóng yên biển lặng kia mà. Ông không
thể bỏ rơi chúng tôi đâu đấy.”

Hercule Poirot không có vẻ gì là đáp lại lời khẩn cầu này của ông người
Anh. Nhưng ngay lúc đó bà Castle thò khuôn mặt mệnh phụ với kiểu tóc
chải chuốt cầu kỳ qua cánh cửa.

“Tôi hy vọng đã không đường đột,” bà ta nói, “nhưng cha Lane vừa mới trở
về đó ạ. Chắc là các ông muốn biết.”

“À phải đấy, cảm ơn bà Castle. Chúng tôi sẽ gặp ông ấy ngay lập tức.”

Bước tới một chút vào phòng, bà Castle nói: “Tôi không biết có đáng để nói
tới hay không, nhưng tôi từng nghe bảo là sự cố nhỏ nhặt nhất cũng không
nên phớt lờ đi…”

“Phải đấy, gì thế ạ?” Weston có vẻ sốt ruột.

“Có một quý bà với một quý ông tới đây khoảng chừng một giờ. Từ đất liền
qua. Để dùng bữa trưa. Họ được thông báo đã có một tai nạn và trong hoàn
cảnh ấy không thể phục vụ bữa trưa.”

“Bà có biết bọ là ai bay không?”

“Tôi hoàn toàn không biết. Tất nhiên họ không nói tên. Họ tỏ ra thất vọng và
có đôi chút hiếu kỳ về tính chất của tai nạn. Tất nhiên tôi không thể cho họ
biết điều gì hết. Có thể nói đó là khách thuộc tầng lớp khá giả đi du lịch mùa
hè.”

Weston nói cộc cằn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.