TỘI ÁC DƯỚI ÁNH MẶT TRỜI - Trang 229

Cả nhóm tỏ ra hết sức biết ơn khi dọn dẹp bữa ăn cho vào các sọt và chúc
mừng Hercule Poirot vì ý kiến của ông rất hay.

Mặt trời đang lặn khi họ quay về trên con lối đi ngoằn ngoèo nhỏ hẹp. Từ
đỉnh đồi phía trên Vịnh Leathercombe, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi họ
thoáng thấy hòn đảo với khách sạn màu trắng trên đó.

Trông thật yên bình và vô hại trong ánh nắng chiều.

Chỉ mới một lần không nói líu lo, bà Gardener thở dài.

“Quả tình tôi rất cảm ơn ông, ông Poirot à. Tôi cảm thấy rất bình tâm. Tuyệt
vời thật đó.”

Thiếu tá Barry ra chào khi họ tới nơi:

“Này này, đã có một ngày tốt lành chứ?”

Ông Gardener đáp:

“Quả đúng như thể. Bất cứ thứ gì trên các bãi hoang đều thú vị hết sức. Quá
điển hình của xứ Anh và thế giới xưa. Không khí thoang thoảng hương thơm
khiến ta thấy khỏe khoắn. Ông phải hổ thẹn với mình vì đã lười biếng quá
nên cứ tụt lại đằng sau.”

Thiếu tá cười khúc khắc. “Tôi già quá rồi không làm nổi cái kiểu ấy đâu -
ngồi trên một dải đất bùn lầy và xơi bánh sandwich.”

Một cô hầu phòng vừa đi ra từ khách sạn, hơi bị hụt hơi. Ngần ngừ một lát
rồi cô lẹ làng tới gập Christine Redfern.

Hercule Poirot nhận ra cô ta là Gladys Narracott. Giọng cô nói hấp tấp
không dược bình thường:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.