TỘI ÁC DƯỚI ÁNH MẶT TRỜI - Trang 231

Họ tập họp trong sảnh - Marshall, vợ chồng Redfern, Rosamund Darnley và
Hercule Poirot.

Họ ngồi đó im lặng - chờ đợi…

Cửa mở ra và bác sĩ Neasden đi vào. Ông ta nói cộc lốc:

“Tôi đã làm tất cả những gì có thể làm rồi. Cô bé có thể qua khỏi - nhưng tôi
buộc lòng phải nói cho các vị biết không có nhiều hy vọng đâu.”

Ông ta dừng lại. Marshall hỏi, nét mặt đanh lại, đôi mắt ưu tư lạnh lùng như
băng giá:

“Làm thế nào nó lấy được thứ thuốc ấy chứ?”

Neasden lại mở cửa ra và gật đầu ra hiệu. Cô hầu phòng đi vào, vẫn đang
khóc lóc.

“Hây kể lại lần nữa thật chính xác cô đã trông thấy gì đi!” Neasden bảo.

Vừa thút thít cô gái vừa đáp:

“Tôi chưa bao giờ nghĩ - chưa bao giờ nghĩ một phút giây nào là có bất cứ
điều gì không ổn - mặc dù quý cô trẻ tuổi quả có vẻ khá kỳ lạ.” Một cái phất
tay nhẹ vì sốt ruột của ông bác sĩ khiến cô ta lại bắt đầu nói: “Cô ấy đang ở
trong phòng của quý bà kia. Phòng bà Redfern. Phòng của bà đó, thưa bà.
Tới chỗ cái giá trên bồn rửa mặt cô ấy cầm lên một cái lọ nhỏ xíu. Cô ấy quả
có hơi giật mình khi tôi đi vào, và tôi nghĩ cô ấy lấy đồ trong phòng bà thì
thật là kỳ quặc, nhưng sau đó, tất nhiên rồi, có thể là cái gì đó cô ấy đã cho
bà mượn? Cô ấy chỉ nói: ‘Đây là cái tôi đang tìm…’ rồi đi ra.”

Christine nói gần như thều thào: “Thuốc ngủ của tôi.”

Bác sĩ hỏi thật cộc cằn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.