TỘI ÁC DƯỚI ÁNH MẶT TRỜI - Trang 253

sao? Thật sự khiến tôi phấn khích đến chẳng nói nên lời, và chắc chắn ông
nhà tôi cũng cảm thấy như thể, phải vậy không Odell?”

“Phải, em yêu à,” ông chồng đáp.

Hercule Poirot nói: “Ông Gardener cũng có trợ giúp cho tôi. Tôi muốn nghe
ý kiến của một người hiểu lý lẽ về bà Marshall. Tôi đã hỏi ông ấy nghĩ gì về
cô ta.”

“Thật thế sao?” Bà vợ hỏi. “Và anh đã nói gì về cô ấy, Odell?”

Ông Gardener ho một tiếng rồi đáp:

“À, em yêu à, anh chưa bao giờ nghĩ nhiều lắm về cô ấy, em biết mà.”

“Đàn ông lúc nào cũng nói cái kiểu ấy với vợ mình,” bà vợ nói. “Và nếu có
hỏi, thì ngay cả ông Poirot đây cũng có chút khoan dung với cô ta, coi cô ta
là một nạn nhân tự nhiên và chỉ thế thôi. Tất nhiên quả đúng cô ta là một
phụ nữ hoàn toàn không có văn hóa, và bởi đại úy Marshall không có ở đây
nên tôi chẳng ngại gì khi nói là với tôi cô ta vẫn luôn có phần nào ngu ngốc.
Tôi đã nói như thế với ông nhà tôi, phải vậy không Odell?”

“Phải, em yêu à,” ông chồng đáp.

Linda Marshall ngồi với Hercule Poirot ở Vũng Hải Âu. Cô nói: “Dĩ nhiên
cháu rất vui mừng vì rốt không bị chết. Nhưng ông Poirot ạ, cũng thế thôi,
có khác gì cháu đã giết bà ta, phải không ạ? Tôi đã có ý muốn thế mà.”

Poirot trả lời thật dứt khoát:

“Hoàn toàn không giống như nhau đâu. Ước muốn giết người và hành vi
giết người là hai chuyện khác nhau. Nếu trong phòng ngủ của cháu thay vì
một hình nhân nhỏ xíu bằng sáp mà là người trói mẹ kế bị trói, không ai cứu
giúp, rồi cầm trên tay một con dao găm thay vì cái đinh ghim, hẳn cháu sẽ
không đâm nó vào tim cô ta đâu! Trong lòng cháu hẳn sẽ tiếng nói là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.