TỘI ÁC DƯỚI ÁNH MẶT TRỜI - Trang 32

Một đợt sóng căm thù mẹ kế to lớn, đen ngòm và nóng bỏng trào dâng trong
tâm trí:

“Mình muốn giết chết bà ta. Ôi! ước gì bà ta chết đi…”

Nó nhìn qua mép cái gương, ngó xuống biển ở bên dưới.

Nơi này thật sự khá vui. Hay có thể vui thú. Hết thảy những bãi biển và vịnh
nhỏ ấy, những lối mòn nhỏ xíu kỳ quặc ấy. Rất nhiều nơi để khám phá. Và
những nơi nó có thể tới chơi một mình. Còn có những hang động nữa, bọn
con trai nhà Cowan đã nói với nó như vậy.

Linda thầm nghĩ: “Chỉ khi nào Arlena đi nơi khác mình mới được hưởng
niềm vui thú.”

Nó hồi tưởng lại buổi tối lúc mới đến nơi. Thật thú vị khi đến từ đất liền.
Thủy triều lúc đó đã dâng lên ngập cả con đường đắp nối vào đất liền. Họ đã
đến bằng một chiếc thuyền. Khi ấy trông khách sạn thật thú vị, thật khác
thường. Rồi sau đó trên trảng đất cao một phụ nữ cao ráo tóc đen đã nhảy
dựng lên và nói: “Ôi chao, Kenneth!”

Và vô cùng kinh ngạc, bố nó đã kêu lên:

“Rosamund!”

Linda xét nét Rosamund một cách nghiêm khắc và phê phán theo kiểu cách
của tuổi trẻ. Cô bé quyết định chấp thuận cô ấy. Nó nghĩ Rosamund là người
biết phải trái. Mái tóc cô ấy dài đẹp - rất xứng hợp với cô ấy - hầu hết người
ta để kiểu tóc chẳng hợp chút nào. Trang phục tuyệt đẹp. Và cô ấy có một
kiểu khuôn mặt vui thích là lạ - như thể vui thích với chính cô ấy chứ chẳng
phải với mình. Cô ấy đã đối xử tử tế với nó, Linda. Chẳng hề nói luôn mồm
hay nói điều này chuyện nọ (điều này chuyện nọ là cụm từ cô bé dùng để
xếp loại hết thảy những chuyện linh tinh cô không thích.) Và có vẻ như
Rosamund không hề nghĩ nó là một con ngốc. Thực tế cô ấy đã đối xử với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.