TỘI ÁC DƯỚI ÁNH MẶT TRỜI - Trang 33

Linda như một con người thực thụ. Cô bé rất hiếm khi cảm thấy mình là một
con người thực thụ nên nó biết ơn sâu sắc khi được ai đó có vẻ coi trọng như
thế.

Dường như bố cũng hài lòng khi gập cô Darnley, Thật lạ - trông bố như
biêny thành người hoàn toàn khác. Bố đã có vẻ - có vẻ như là — nó giải đáp
điều khó hiểu ấy — à, có vẻ trẻ ra, là vậy đó! Bố cười - như một cậu bé, thật
là kỳ quặc. Giờ đây nghĩ đến điều đó mới thấy rất hiếm khi nó nghe thấy bố
cười.

Nó cảm thấy bối rối. Như thể vừa thoáng thấy một con người khác hẳn. Nó
nghĩ:

“Không biết bố như thế nào lúc trạc tuổi mình…”

Nhưng điều đó khó hiểu quá. Nó thôi không thắc mắc nữa.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu nó.

Hẳn sẽ vui thú biết bao nếu như hai cha con đến rồi phát hiện cô Darnley
xũng đang ở đây - chỉ cô ấy và bố thôi. Một viễn cảnh mở ra chỉ trong phút
chốc. Bố luôn vui cười như một cậu bé, cô Darnley và Linda - tất cả những
niềm vui thú có thể có được trên hòn đảo này - tắm biển - những hang
động…

Bóng tối lại sập xuống.

Arlena. Chẳng thể nào hưởng được niềm vui thú khi có bà ta ở quanh đây.
Sao lại không nhỉ? À, dẫu sao cô bé Linda cũng không được vui thú. Chẳng
thể nào hạnh phúc khi ở đó có một con người mà mình - thù ghét. Phải, thù
ghét. Nó thù ghét Arlena.

Từng chút từng chút, đợt sóng cãm thù đen ngòm nóng bỏng đó lại trào
dâng. Mặt cô bé trở nên trắng bệch. Đôi môi hơi hé mở. Con ngươi trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.