TỘI ÁC DƯỚI ÁNH MẶT TRỜI - Trang 47

“Tội nghiệp ông ấy. Người ta thật sự thấy hơi tội nghiệp cho ông ta.”

Linda không đồng tình. Nó thấy ông Blatt chẳng có gì đáng thương hại cả.
Nó còn trẻ và nhẫn tâm.

Nó ra khỏi cửa hiệu cùng với Christine rồi đi xuống về phía con đường đắp
cao.

Linda bận rộn với những suy nghĩ riêng. Nó thích Christine Redfern. Theo
Linda, Christine và cô Rosamund Damỉey là những người duy nhất có thể
chịu đựng được trên hòn đảo này. Cả hai không hề nói đi nói lại về một
chuyện. Bây giờ khi đang cùng với Christine chẳng nói chẳng rằng, Linda
nghĩ như thế mới là phải lẽ. Nếu chẳng có gì đáng nói, sao lúc nào cũng phải
kiếm chuyện phiếm mà nói cơ chứ?”

Nó lạc vào những suy nghĩ rối bời.

Bất chợt nó hỏi: “Cô Redfern này, có bao giờ cô cảm thấy mọi thứ đều quá
đáng sợ - quá khủng khiếp - đến nỗi cô sẽ - ôi, nổ tung…?”

Những lời lẽ gần như khôi hài, nhưng khuôn mặt cau lại có vẻ bồn chồn lo
lắng của Linda chẳng hề khôi hài. Ban đầu Christine nhìn Linda với ánh mắt
mơ hồ rõ là không hiểu nổi, quả thật cô thấy chẳng có gì để cười cợt…

Christine thở hắt nói: “Có - có - cô đã có lúc cảm thấy - đúng như thế…”

Ông Blatt hỏi: “Thế ông là thám tử lừng danh ấy, hử?” Họ đang ở quầy
rượu, nơi ông Blatt khoái lai vãng nhất.

Hercule Poirot công nhận lời nhận xét đó với sự thiếu khiêm tốn như thường
lệ.

Ông Blatt tiếp tục: “Và ông đang làm gì ở dưới này - đang làm việc à?”

“Không, không phải. Tôi đang nghỉ ngơi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.