TỘI ÁC DƯỚI ÁNH MẶT TRỜI - Trang 56

phụ nữ phải có lòng tốt hoặc trí tuệ.”

Christine tỏ vẻ khinh miệt.

“Ông nghĩ đàn ông quan tâm đến lòng tốt hay trí tuệ à?”

Poirot nghiêm giọng đáp: “Về căn bản thì đúng như vậy đó.”

Christine cười khẩy. “Tôi không đồng ý với ông.”

“Chồng cô yêu cô đấy. Tôi biết điều đó.”

“Ông không thể nào biết được đâu.”

“Được, được chứ. Tôi biết điều đó. Từng thấy ông ấy nhìn cô mà.”

Bất đồ Christine sụp đổ. Tựa vào bờ vai nâng đỡ của Poirot, nước mắt tuôn
trào.

“Tôi không chịu nổi… Không chịu nổi…”

Vỗ vỗ lên cánh tay cô, Poirot dỗ dành:

“Kiên nhẫn - chỉ cần kiên nhẫn.”

Christine ngồi thẳng dậy, lấy khăn tay lau nước mắt rồi nói với giọng nghèn
nghẹt:

“Không sao cả. Bây giờ tôi đỡ rồi. Cứ đi đi! Tôi thích - thích ở một mình
hơn.”

Ông nghe theo, để cô ngồi lại đó rồi theo lối mòn quanh co đi xuống khách
sạn.

Khi gần tới nơi, bỗng nghe có tiếng thì thầm. Ông rẽ sang một bên lối mòn
một quãng rất ngắn. Có một khoảng trống trong những lùm cây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.