TỘI ÁC DƯỚI ÁNH MẶT TRỜI - Trang 64

Thời gian qua đi, anh ta để lộ ra một cách quá thô thiển chuyện mình đang
nóng lòng đợi Arlena đến. Mỗi lần nghe có tiếng bước chân, anh ta lại hăm
hở quay đầu lại xem ai đang từ khách sạn đi xuống.

Thất vọng cứ tiếp nối thất vọng.

Trước tiên là vợ chồng nhà Gardener với đầy đủ đồ đan len và sách, rồi sau
đó cô Brewster tới nơi.

Vẫn siêng năng như từ trước tới giờ, bà Gardener ngồi vào cái ghế của mình,
bắt đầu vừa nhanh nhẹn đan len vừa nói chuyện:

“Này ông Poirot! Sáng nay bãi biển vắng thật đấy. Mọi người đâu cả rồi?”

Poirot trả lời rằng hai gia đình Masterman và Cowan, cả đám người trẻ tuổi,
đã lên thuyền buồm đi chơi cả ngày.

“Vì sao không nghe tiếng họ cười và gọi nhau ơi ới ở quanh đây lại thấy
hoàn toàn khác hẳn nhỉ? Và chỉ có một người xuống tắm là đại úy
Marshall.”

Marshall lúc này đã bơi xong. Anh vừa đi lên bãi biển vừa vung vẩy cái
khăn tắm.

“Sáng nay dưới biển khá tốt,” anh nói. “Thật không may tôi có rất nhiều
việc phải làm. Phải bắt tay vào việc thôi.”

“À, như thế thật quá tệ nhỉ, đại úy Marshall? Vào một ngày đẹp trời như thế
này nữa. Ôi chao, chẳng phải hôm qua quá khủng khiếp hay sao? Tôi đã nói
với ông nhà tôi nếu thời tiết cứ tiếp tục như thế, chúng tôi phải rời khỏi đây
thôi. Thật là chán khi thấy sương mù khắp nơi trên đảo. Khiến ta có một
cảm giác thật quái đản, nhưng tôi vẫn luôn ngờ vực khí trời mãi từ khi còn
bé. Đôi khi tôi vẫn cảm thấy phải hét lên, hét lên mãi mới được. Và tất nhiên
cha tôi rất bực mình chẳng chịu nổi. Nhưng mẹ tôi là một phụ nữ đáng yêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.