TỘI ÁC DƯỚI ÁNH MẶT TRỜI - Trang 67

- có phải là Nineveh không nhi? - nhưng dù sao đi nữa cứ vẽ một vòng tròn
và nó cho thấy những điều đáng ngạc nhiên nhất - và có thể thấy rô chắc hẳn
đã có chỉ dẫn đặc biệt, và những người Ai Cập cổ đại ấy không thể nào hoàn
toàn tự nghĩ ra tất cả những việc họ đã làm được. Và khi đã đi vào lý thuyết
về các con số và ý nghĩa biểu trưng của chúng, vì sao tất cả đều quá rõ ràng
tới nỗi tôi không thể nào hiểu sao ai đó lại có thể hoài nghi sự thật về điều
đó trong chốc lát chứ.”

Bà Gardener tạm dừng lại có vẻ đắc thắng, nhưng cả Poirot lẫn cô Brewster
đều không thấy hứng thú để tranh luận về vấn đề đó.

Poirot rầu rĩ săm soi đôi giày da trắng mượt như nhung của mình.

Emily Brewster hỏi: “Ông đã mang giày lội xuống nước sao, ông Poirot?”

Poirot khẽ đáp: “Chao ôi! Tôi đã sơ suất.”

Emily Brewster hạ giọng: “Sáng nay ả mồi chài đàn ông của chúng ta đâu
rồi? Ả đến muộn.”

Bà Gardener nhướn mắt lên khỏi mớ đồ đan len để ngó kỹ Patrick Redfern,
thì thào:

“Trông anh ta y hệt một đám mây giông. Trời ơi, quả tôi cảm thấy toàn bộ
chuyện này thật quá đáng thương. Tôi tự hỏi đại úy Marshall nghĩ gì về tất
cả chuyện này. Ông ấy là một người trầm lặng tử tế - một người Anh rất
đúng mực và không hề tự phụ. Thật chẳng thể nào biết ông ấy đang nghĩ gì.”

Patrick Redfern đứng dậy rồi bắt đầu đi lui đi tới trên bãi biển.

Bà Gardener lại thì thào: “Giống hệt một con hổ.”

Ba cặp mắt quan sát từng bước đi của anh ta. Sự soi mói của họ làm cho
Patrick Redfern có vẻ khó chịu. Trông anh ta giờ đây còn hơn là quạu quọ
nữa. Có vẻ như đang bừng bừng nóng giận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.