TÔI BỊ BỐ BẮT CÓC - Trang 101

Bố kiểm tra lại giá và đi trả lại từng món hàng, thịt bò, bánh kẹo,

rau củ lên kệ.

- Xin lỗi Haru, mức chi nhiều hơn bố tưởng.

Bố đỏ mặt nói với tôi. Tôi không lấy làm bực tức. Cũng không

nghĩ bố mất phong độ. Có điều thấy bố hơi tội nghiệp nên tôi
nói:

- Chỉ lúc bỏ đầy xe mới thấy vui thôi chứ mua nhiều vậy, hai

người ăn sao hết. Lúc nãy quá vui rồi nên đâu có sao.

Bố vẫn đỏ mặt nhìn tôi, quệt mồ hôi trán và nói nhỏ:

- Xin lỗi Bộ trưởng.

Không sao cả. Vì tôi biết rõ tuy có Bộ-trưởng-thịt, Bộ-trưởng-

bánh-kẹo, Đại-sứ-gia-vị nhưng đâu có Bộ-trưởng-ngân-khố.

Rốt cuộc, chúng tôi thậm chí không cần đến xe đẩy để mua

hàng. Một chút rau, một vỉ thịt heo, một vỉ thịt bò, xúc xích và nước
chấm, hết thảy vào vừa đủ một bao nilon và chúng tôi cứ xách
nguyên bao lên xe buýt.

Tôi dựa vào cánh tay bố, ngủ thiếp đi trên chiếc ghế hai người

ngồi. Bây giờ tôi không còn lo lắng mỗi khi nghe bố nói lên xe
trạm nào, đi tàu mấy giờ, đổi tàu ở đâu nữa, cũng không còn nghĩ
đến chuyện có thể không về nhà được nữa. Tôi còn thật lòng nghĩ
cứ như vậy đến tháng Chín cũng chẳng sao. Giấc ngủ trên xe buýt
chập chờn, nông, sâu theo từng chuyển động của xe, đôi khi tôi lại
nghe tiếng bao nilon sột soạt bên tai.

Chúng tôi xuống xe ở trạm cuối, đó là một công viên rộng lớn,

nhiều cây cỏ um tùm. Cửa ra vào có một tấm pa-nô lớn. Dò nhìn
theo những chữ cái phai màu trên tấm bảng, nào quảng trường phun

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.