TÔI BỊ BỐ BẮT CÓC - Trang 28

Bố đẩy nhẹ lưng tôi như thể muốn tống tôi vào bên trong.

- Tạm thời lựa hai, ba cái mình thích đi.

Bố hạ giọng nói nhỏ. Tôi quay lại định hỏi thì bố nghiêm mặt,

nói bằng một giọng còn nhỏ hơn thế:

- Mà này, đừng có vớ mấy cái đắt tiền quá đấy!

Không còn cách nào khác, tôi đành bước vào trong, thử nhìn ngó

mấy kệ hàng xung quanh. Liếc lại thì thấy bố đang khoanh tay
dòm chừng tôi ở cửa ra vào. Tôi lựa đồ với tâm trạng bất cần,
chẳng cần biết bố đang định giở trò gì, hay trò bắt cóc này sẽ kéo
dài bao lâu, tới đâu cho tới luôn. Nào áo ca-rô kiểu. Nào áo thun in
chữ tiếng Anh. Nào quần jeans. Nào đầm trơn. Nào quần lửng vải
mềm.

Hồi xưa, tôi đã từng đến trung tâm mua sắm với bố thế này.

Lúc đó tôi bốn tuổi. Bố dẫn tôi đến quầy đồ chơi và nói tôi lựa
món nào ưng ý nhất, món nào cũng được. Bố đứng một góc chờ tôi
hết lượn chỗ này rồi sà vào chỗ khác, đắn đo, phân vân gần cả
một giờ đồng hồ. Sau đó tôi lựa được một con gấu thật lớn, cao
hơn cả tôi và ôm nó đi gọi bố. Bố lật ngửa con gấu xem bảng giá
rồi nói gần như khóc: “Ôi, chết tôi. Đắt quá bố không mua nổi
đâu. Xin lỗi con, Haru. Bố nghèo lắm!” Bố nhìn chăm chăm đứa là
tôi lúc đó đang thất vọng ghê gớm, rồi tiếp tục nói như thể đang
phanh phui một bí mật nào đó: “Nhưng không chừng ông già Nô-en
lại có thể mua được đấy.” Sáng hôm sau, đúng vậy, là sáng ngày
Giáng sinh, bên gối tôi nằm đã có sẵn con gấu tôi lựa. Từ đó tôi
biết rằng chẳng có ông già Nô-en nào cả!

Trong lúc chọn lựa, ngắm nghía từng món đồ được treo trên giá

hay nằm ngay ngắn trên kệ, tự dưng tôi thấy bực bội sao sao.
Không phải vì bố không chịu ngưng cái trò bắt cóc chẳng chút hay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.