TÔI BỊ BỐ BẮT CÓC - Trang 32

quanh nhưng trừ cái đèn sắp tắt ngóm đó ra thì mọi thứ đều chìm
trong màn đêm hết cả, nên cũng chẳng biết ở đó có gì nữa. Chỉ
nghe tiếng gió thổi lá cây xào xạc, tôi đoán chung quanh có nhiều
cây cối. Trong bụng đánh lô tô nhưng tôi cứ phải đi theo, rồi bố
mở cửa cái quán trọ cũ kỹ mờ ảo như nhà ma đó.

Bên trong sáng sủa hơn hẳn nên tôi thở phào. Ít ra thì cũng không

có chuyện lũ ma hiện lên tụ tập để khiến tôi mất ngủ. Trong lúc bố
nói chuyện với lễ tân, tôi xỏ đôi dép đi trong nhà vào và ngắm nhìn
mọi thứ. Quầy lễ tân nằm ngay chính giữa, hai bên trải rộng, phía
trái là hàng dãy những cánh cửa, còn phòng ăn ở phía phải. Trong
phòng ăn chẳng có ai vậy mà ti vi vẫn để bật. Ngay cửa phòng có một
hồ cá lớn, có hai con cá lững lờ bơi trong hồ nước vẩn đục.

Sau khi được dẫn lên căn phòng tầng hai, bố đi gọi điện thoại.

Rỗi việc nên tôi hết kéo rèm cửa lại mở tủ lạnh, hay lục cái tủ đựng
đồ dùng đã rệu rã, nghĩa là trong phòng có cái gì mở, đóng được là
tôi cứ thế mở, đóng và kiểm tra bên trong. Nhưng chẳng có gì hay ho
cả. Bên ngoài cửa sổ là bức tường xám xịt của một tòa nhà nhìn ghê
ghê, tủ lạnh thì chẳng có đồ uống nào hấp dẫn, trong tủ quần áo
chỉ có mấy bộ yukata

(3)

, chấm hết.

Tôi đành ngồi bệt xuống chiếu, bật ti vi. Tôi đổi kênh, dò

chương trình hay xem với mẹ. Khi thấy người dẫn chương trình và
các nghệ sỹ quen thuộc trên màn hình, tôi nhẹ cả người.

Bố mãi chưa quay lại. Chẳng biết bố có đang thương thuyết

với mẹ thật không. Chẳng biết tôi bị bố bắt cóc thật không?

Đêm đó, tôi sắp xếp chăn nệm và ngủ bên bố. Trong chăn có

mùi những ngày mưa.

Tôi hỏi “sao rồi” khi bố trở về phòng nhưng bố chỉ làm mặt

đau khổ và ậm ừ. Tôi hỏi “mẹ có nói gì không”, bố cũng chỉ “ừm”. Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.