TÔI BỊ BỐ BẮT CÓC - Trang 35

B

Chương 3

uổi sáng, đương nhiên không có quản gia bưng mâm bạc đến.
Một giọng nói phát ra từ cái loa rè sẹ như tiếng phát thanh
thông báo giờ ăn trưa trong trường đã đánh thức chúng tôi dậy.

“Đã đến giờ ăn sáng. Mời quý khách tập trung xuống phòng ăn. Đã
đến giờ ăn sáng.”

Ánh nắng mặt trời nhuộm hồng tấm màn cửa, ánh sáng lọt cả

qua những lỗ thủng đây đó như bị sâu ăn. Tôi tỉnh dậy, gấp chăn
nệm và thay bộ quần áo “rẻ tiền” bố mua hôm qua. Cái áo thun đỏ
chen vàng loạn xạ. Và cái quần đầy túi là túi. Tôi nhìn mình từ trên
xuống dưới (cứ như quần áo mặc tôi thì đúng hơn) rồi ra rửa mặt.
Từ bồn rửa mặt, tôi vươn cổ nhìn bố chỉ mới nhổm nửa người dậy,
mắt hãy còn nhắm tịt, thu lu một đống. Tóc tai bù xù, sắc mặt lợt
lạt, cứ như một cái xác không hồn. Tôi mở toang cửa, bật ti vi mà bố
cũng chẳng mảy may cử động. Phải nói “ăn sáng kìa” đến ba lần,
bố mới chịu đứng dậy. Bố chẳng buồn nhìn tôi, cứ thế ra khỏi
phòng như một con gấu mắc bệnh mộng du.

Đã có vài người ngồi dùng điểm tâm trong nhà ăn. Ba phụ nữ ăn

diện chẳng hợp tí nào với cái quán trọ tồi tàn, một cặp nam nữ người
đầu vàng kẻ tóc nâu, và hai cặp ông già bà lão đầu tóc bạc phơ.
Toàn bộ nhà ăn được lắp cửa kính nên ánh nắng mặt trời rọi thẳng
vào phòng, đến phát ghét. Bên ngoài cửa sổ, cây cối rậm rạp lá, lấp
loáng, long lanh.

Bố ngồi đối diện tôi, đầu tóc y như tổ quạ, nhìn lơ đãng đâu

đâu và tách đôi đũa tre. Cặp đầu vàng tóc nâu thỉnh thoảng lại liếc
nhìn chúng tôi. Họ thấy chúng tôi thế nào nhỉ? Một người đàn ông
như con gấu mới bệnh dậy, mặt mũi bơ phờ húp canh miso. Một con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.