TÔI BỊ BỐ BẮT CÓC - Trang 40

“không được vui”, đến nỗi dần dần bực lây cả cách nói chuyện như
với một người lớn của chú Kanbayashi, đồng thời tôi cũng giận cả
bản thân mình khi hành xử bằng thái độ của một đứa con nít là lờ tịt
chú ấy.

Vì tôi chẳng ư hử gì nên hai người ngồi phía trước cũng nản, họ lại

nói chuyện riêng với nhau. Nhưng trong câu chuyện, thỉnh thoảng có
động đến “Kyoko” (tên của mẹ) nên tôi liền giả vờ không quan tâm,
kỳ thực là dỏng tai lên nghe, có điều, những chỗ quan trọng hai
người bọn họ lại hạ giọng xuống nên rốt cuộc tôi chẳng nghe được
gì.

Xe dừng ở một nhà ga, cái nhà ga im ắng như đang ngủ trưa,

chúng tôi xuống xe. Chú Kanbayashi tiễn chúng tôi đến tận cửa
soát vé. Trong lúc bố đi mua vé, tôi và chú Kanbayashi đứng bên
trong nhà ga. Chắc vì tôi cứ làm mặt bơ nên chú cũng không bắt
chuyện nữa. Bố đang nói gì đó với nhân viên nhà ga. Tôi muốn nói
là mình đang bị bắt cóc, bây giờ phải làm sao nên ngẩng lên nhìn
chú Kanbayashi thì bắt gặp ánh mắt của chú. Chú Kanbayashi nhìn
tôi mỉm cười. Thình lình tôi chợt nhớ ra. Nhớ khung cảnh có bố, có
mẹ, tôi thì nằm ngủ ở một nơi rất mát mẻ, êm ái, và có cả chú
Kanbayashi. Bố và chú Kanbayashi nhìn tôi, đúng rồi, và cười như
thế. Sau đó mẹ bế tôi lên. Trong khoảnh khắc, cảnh ấy vụt biến
mất trước khi kịp kết nối các hình ảnh lại với nhau. Nó biến mất
trước khi tôi kịp nhớ ra chuyện xảy vào lúc nào, ở đâu nên có thể nó
không hẳn là ký ức của tôi. Cũng có thể là tôi tự dựng nên quang cảnh
đó trong đầu khi nghe câu chuyện lúc nãy. Chứ làm gì có chuyện nhớ
nổi những việc xảy ra thời còn bé tí xíu.

Bố quay lại, hai tay ôm hành lý và túi đồ mua hôm qua, còn cố

“đèo bồng” mỗi tay một lon nước trái cây nữa.

- Cảm ơn cậu nhé. Tôi sẽ liên lạc sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.