TÔI BỊ BỐ BẮT CÓC - Trang 41

Bố cảm ơn chú Kanbayashi và dúi lon nước cho tôi.

- Haru, khi nào có dịp hãy đến chỗ chú câu cá nhé!

Chú Kanbayashi cúi người, chừng ngang bằng tôi và nói. Trong

lúc tôi còn đang cố tìm từ gì đó để trả lời chú, “dạ” cũng được, “hẹn
gặp lại” cũng hay, dù chỉ một từ thôi vậy mà tiếng loa từ sân ga vang
lên “Xe điện chuẩn bị vào đường ray số hai. Xin hãy lùi xuống dưới
vạch trắng!” – giọng người phụ nữ trên loa nhắc đi nhắc lại ồn ào
đến mức nuốt trọn những từ ngữ đã chạy tới đầu lưỡi trong miệng
tôi.

Bố đẩy lưng tôi đi qua cổng soát vé, làm rớt cả lon nước, cúi

xuống lượm rồi nhét vé vào túi, trông thật vụng về. Xe điện trờ tới
sân ga, trước khi lên xe tôi quay lại nhìn, thấy chú Kanbayashi đang
đứng ở cổng soát vé vẫy tay chào. Vòng xuyến trong tòa nhà của nhà
ga lấp loáng trắng.

Khi cả vòng xuyến và sân ga đã khuất dạng, lúc này bố ngồi

đối diện tôi, lôi từ túi xách ra nào Pokky

(6)

, nào quýt đông lạnh… ra

xếp trên bậu cửa sổ.

- Quá trưa một chút sẽ phải đổi tàu. Lúc ấy mình mua cơm hộp. Ở

đó mấy món cơm cá nổi tiếng lắm nhưng sao cũng được, miễn
đừng để bụng đói. Cho nên bố mua đủ thứ rồi đây. Thích ăn gì thì
ăn.

Tôi nhìn những thứ bánh kẹo bố bày trên bậu cửa sổ y như người

ta sắp xếp mẫu vật ở trường bắn: Pokky, bánh quy, sô-cô-la, quýt
đông lạnh, mực khô, kẹo ca-ra-men. Chán. Bố đã quên rằng tôi
không hề thích đồ ngọt. Hồi nhỏ xíu, có dạo phải “thăm khám”
nha sỹ thường xuyên và bị cấm ăn đồ ngọt, thế là không biết từ
lúc nào tôi chẳng còn thấy mấy thứ bánh kẹo ngọt đó ngon lành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.